您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Soi kèo phạt góc Dundalk vs St. Patrick's, 01h45 ngày 27/6
NEWS2025-01-31 04:16:50【Thể thao】3人已围观
简介èophạtgócDundalkvsStPatrickshngàbd tbn Chiểu Sương - 26/06/2023 05:30 bd tbnbd tbn、、
很赞哦!(58333)
相关文章
- Soi kèo phạt góc Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/01
- Bi kịch chồng ngoại tình vì vợ “tắt lửa” yêu
- Nước mắt đàn ông trong phòng lấy tinh trùng
- Chuyện tình vợ chồng U80 quen nhau từ lúc 5 tuổi
- Soi kèo phạt góc Alaves vs Celta Vigo, 3h00 ngày 28/1
- 10x chi tiền triệu mua quà 'khủng' ngày Valentine
- Chị em đua nhau gọt bắp chân, bất chấp rủi ro
- VPBank chung tay đưa xe container xét nghiệm Covid
- Kèo vàng bóng đá Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/1: Khách ‘ghi điểm’
- Bộ ảnh người già sành điệu truyền cảm hứng cho hàng triệu bạn trẻ
热门文章
站长推荐
Siêu máy tính dự đoán Aston Villa vs West Ham, 23h30 ngày 26/1
- - "Ôi, lần đầu đi khám buồn cười lắm. Hai vợ chồng đi xe máy từ Vĩnh Phúc lênđây bụi như thế bảo ông ấy đeo khẩu trang mà không chịu, bảo là đàn ông ai dùngcái đấy. Thế mà vừa đến cổng bệnh viện là đòi lấy cái khẩu trang bằng được, đeođến lúc vào phòng gặp bác sĩ mới chịu bỏ ra", chị Thu kể.
>> Mệt mỏi vì 'đơn thương độc mã' chữa hiếm muộn
>> Mất cả gia tài chữa hiếm muộn
">Nước mắt đàn ông trong phòng lấy tinh trùng
Trong suốt nhiều năm, Ling Dong không muốn tìm lại cha mẹ ruột. Năm 1999, khi mới 4 tuổi, Ling bị bắt cóc trong một lần bà nội lơ đãng lúc trông cháu.
Từ Thượng Hải, cậu bé bị đưa đến một vùng núi xa xôi ở phía tây nam Quảng Tây. Giống như hàng ngàn trẻ em bị bắt cóc khác, cậu bị bán cho các cặp vợ chồng không có con hoặc không có con trai.
Nhưng khi lớn lên, Ling bị nhồi nhét suy nghĩ rằng cha mẹ ruột đã bỏ rơi anh và đem bán. Anh nảy sinh lòng căm thù với cha mẹ mình từ đó.
Vài năm gần đây, khi các vụ bắt cóc trẻ con trở nên hiếm hoi ở Trung Quốc, hàng nghìn nạn nhân đã cố gắng tìm lại nguồn cội của mình nhờ cơ sở dữ liệu DNA có quy mô toàn quốc. Nhưng Ling không thấy có nhu cầu phải tìm lại cha mẹ ruột cho đến năm 2019, sự tò mò đã thôi thúc anh.
Dưới đây là câu chuyện của Ling do chính anh kể lại với điều kiện sử dụng tên giả:
Tôi bị bắt cóc vào mùa thu năm 1999. Tôi chỉ nhớ mình bị một người đàn ông đưa đến Quảng Tây, đầu tiên là bằng tàu hoả, sau đó đi thuyền và cuối cùng tôi được cõng vào trong núi. Ông ta dùng một chiếc lá lớn để múc nước trong núi cho tôi uống. Khi tôi khóc, ông ấy chơi trốn tìm với tôi và nói rằng cảnh sát sẽ bắt nếu tôi không nín.
Tôi đến một khu vực xa xôi, nơi “bố mẹ” tôi đang đợi. Ở đó có con sông nhỏ, có núi non, cây cối, gà vịt. Nơi tôi ở trước kia không có những thứ này nên tôi vừa sợ vừa tò mò.
Một lần, tôi làm vỡ chiếc bình, “mẹ” đã gọi tôi là đồ phiền toái và nói không muốn nuôi tôi nữa. Vài tháng sau, họ sinh được con và chuyển tôi cho gia đình hiện tại.
Mùa đông năm đó tôi rời nhà cha mẹ nuôi đầu tiên của mình và ngủ với “bà nội” mới. Một đêm, tôi muốn đi tiểu nhưng sợ không dám nói. Bà đã phát hiện ra. Kể từ đó, tôi cảm thấy an toàn khi ngủ với bà. Bà luôn giữ cho chân tôi ấm.
Không lâu sau, “cha mẹ” mới bắt tôi phải học làm việc nhà. Tôi bắt đầu nấu cơm cho cả nhà. Một lần, tôi lén bỏ quả trứng vào nồi cơm sắp chín. Quả trứng chín dở thấm lên bề mặt nồi cơm. Cha nuôi phát hiện ra và phạt không cho tôi ăn tối hôm đó, rồi bắt tôi phải ngủ trong chuồng lợn.
Chị gái nuôi đã lén gói thức ăn vào trong túi và ném nó vào cho tôi. Chị bảo: “Em trai, ăn đi. Đêm sẽ qua nhanh thôi, trời sắp sáng rồi. Trứng là để bán, không được ăn”.
Một lần khác, tôi muốn ăn bánh quy giòn. Chị gái đã lấy 10 tệ của cha nuôi để mua cho tôi. Tôi không muốn ăn hết một lúc nên vừa gặm vừa nhấm nháp thích thú.
Tôi luôn hỏi chị muốn làm gì khi lớn lên. Chị luôn nói rằng chị muốn ăn ngon và mặc những bộ váy đẹp. Bây giờ, mỗi năm, tôi đều mua tặng chị vài bộ váy. Chị là người bảo vệ tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Trong trái tim tôi, chị mang hình bóng của người mẹ.
Đôi khi tôi cũng cảm thấy thương bố mẹ nuôi khi nghĩ đến việc họ đã phải làm việc đến kiệt sức ngoài đồng. Có thể họ không thể hiện nhiều tình yêu với tôi nhưng nó vẫn tồn tại. Chẳng hạn, khi tôi ốm, họ đưa tiền cho tôi để đi bốc thuốc của thầy lang trong làng. Khi tôi bị bắt nạt, mẹ sẽ can thiệp và nổi giận thay tôi. Nghĩ rằng con mình không đủ nhanh nhẹn, bà bảo tôi lần sau hãy chạy trốn.
Tôi không thích thú với chuyện học hành cho lắm. Mùa hè năm lớp 2, tôi đi bơi trong một cái ao mà tôi không được phép vì nó không an toàn. Khi bố nuôi phát hiện ra, tôi vô cùng sợ hãi nhưng không thể trốn đi đâu được. Ông không mắng tôi nhưng phạt tôi cởi hết quần áo. “Không được ăn, cứ chơi tiếp đi cho đến khi bị đuổi học” - ông ra lệnh.
Hình phạt đó làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Khi mọi người đi qua, tôi phải ngồi xổm xuống nước để che vùng kín. Ngồi ngâm nước lâu khiến tay chân tôi yếu dần. Cuối cùng, khi trời sắp tối, tôi bắt đầu khóc. Lúc đó, tôi rất ghét bố mẹ đẻ của mình vì nghĩ rằng họ đã bỏ rơi, khiến tôi khổ sở thế này. Đó là lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi về nhà với tư thế cúi đầu.
Cho dù tôi cư xử thế nào, bố mẹ nuôi luôn nói bố mẹ đẻ bỏ rơi tôi. Trong thâm tâm, tôi tin điều đó và sợ rằng một ngày nào đó, họ cũng sẽ đuổi tôi đi.
Năm 8 tuổi, tôi đã biết nấu nhiều món ăn, biết cho gà vịt ăn và cắt cỏ cho bò. Tôi biết rửa bát và thu dọn quần áo. Tôi biết cha mẹ nuôi muốn gì dựa trên nét mặt của họ.
Năm lớp 5, tôi bỏ học để đi chăn bò. Mỗi lần buồn, tôi đến chỗ ngôi mộ cổ trên lưng núi và bí mật viết nhật ký, vẽ tranh. Tôi vẽ hình mẹ ruột - niềm tôn kính của tôi nhưng đang ở một nơi xa xôi. Tôi ghét bà, nhưng tôi cũng nhớ bà. Tôi đoán rằng bà rất đẹp, và tự hỏi rằng mình có giống mẹ hay không.
Ngọn đồi gần nhà bố mẹ nuôi của Ling Dong. Năm 15 tuổi, tôi bắt đầu cùng một người đàn ông trong làng đi làm phụ hồ. Sau 6 tháng, ông chủ thấy tôi chăm chỉ nên cho tôi học lái máy xúc để sau này kiếm việc làm thêm.
Khi đi làm, tôi cảm thấy mình được tự do - được ra khỏi nhà, được trả lương hàng tháng và được ăn những gì mình muốn. Đôi khi, tôi cay đắng nghĩ về cha mẹ ruột của mình. Ngay cả khi không có họ, tôi vẫn có việc làm, vẫn trưởng thành và kiếm được tiền.
Nhưng khi hết giờ làm, tôi thấy mọi người được bố mẹ gọi hỏi thăm, được gửi đồ ăn. Còn bố mẹ nuôi tôi thì chỉ gọi cho tôi vào ngày lĩnh lương để nhắc tôi gửi tiền về nhà và yêu cầu tôi mua những thứ họ cần. Tôi chỉ được giữ một phần nhỏ tiền lương để tiêu vặt.
Năm 18 tuổi, tôi tự dựng cho mình một túp lều ở phía sau ngọn núi và thường ngồi đó rất lâu, tưởng tượng rằng mọi thứ có thể thay đổi theo hướng tốt hơn và tôi có thể đã không thua kém những người khác.
Một lần tình cờ tôi xem được chương trình truyền hình “Hãy chờ con” trên kênh truyền hình quốc gia. Một bà mẹ tên là Zhang Xuexia đang đi tìm con trai mình. Chồng bà không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã tự tử, chỉ để lại một câu nói: “Tất cả những gì tôi muốn là con trai tôi”.
Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu tôi có phải là đứa trẻ bị bắt cóc không? Nhưng sau đó, tôi lại quay trở về với suy nghĩ đã cố hữu trong đầu: Tôi hoàn toàn bị bỏ rơi. Dân làng thường nói với tôi: “Cha mẹ mày đã bán mày đi, chắc họ không cần mày nữa. Bố mẹ nuôi đã nuôi mày nên hãy đối xử tốt với họ”.
"Bà nội" sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ bỏ đi, vì thế bà đã kể cho tôi nghe tấm gương về một cô gái rất hiếu thảo với cha mẹ nuôi mình và không muốn gặp bố mẹ đẻ khi họ quay lại tìm cô.
Vài tháng trước khi bà nội mất, tôi là người cho bà ăn 3 lần/ngày, tắm và thay quần áo cho bà. Vào đêm bà mất, tôi tắm cho bà và cho bà ăn cháo loãng. Bà vẫn rất minh mẫn nói rằng, bà không có kỳ vọng gì ngoài việc muốn tôi tận tâm với gia đình và cuối cùng tất cả sẽ là của tôi. Tôi chấp nhận số phận của mình - họ đã nuôi dưỡng tôi, đổi lại tôi sẽ chăm sóc họ khi họ về già.
Lúc nửa đêm, bà qua đời trong vòng tay tôi. Ngay trước đó, bà không nói được lời nào, chỉ chỉ tay về phía bài vị tổ tiên ra hiệu cho tôi rằng tổ tiên đã chấp nhận nguyện vọng của bà.
(Còn nữa)
Phần 2: Sự thật được tiết lộ sau 21 năm làm con nuôi
Nguyễn Thảo(Theo The Paper)
Bi kịch của cuộc đoàn tụ gia đình sau 15 năm con trai bị bắt cóc
Khi cậu bé Shen Cong bị bắt cóc, cha cậu đã mải miết đi tìm con trai suốt 15 năm. Cậu bé được tìm thấy vào tháng 3 năm ngoái nhưng gia đình cậu lại đang chìm trong nợ nần.
">Nỗi hận 21 năm của chàng trai bị bắt cóc lúc 4 tuổi
- Chúng tôi tìm hiểu và yêu nhau được một năm thì tiến tới hôn nhân. Trong quá trình yêu tôi có một vài lần tới nhà anh, gặp bố mẹ anh và thấy ông bà cũng không quá khắt khe gì nên yên tâm.
Chồng tôi là một người khá yêu mẹ và nghe lời mẹ. Nghe mọi người nói người đàn ông yêu mẹ thì sẽ yêu thương vợ và hiểu vợ nên việc anh nghe lời mẹ tôi cũng không quá bận tâm.
Khi lấy nhau rồi tôi thật sự sốc. Mẹ chồng tôi để ý từng li từng tí mọi việc tôi làm, từ rửa bát tới dọn dẹp nhà cửa. Có những lúc tôi rửa bát xong mẹ ra cầm từng cái một soi lên xem còn bẩn không, lau nhà hay cầu thang mẹ dùng tay miết xem còn bụi.
Mỗi khi tôi đi làm về muộn là mẹ hỏi lý do, thậm chí tôi sang thăm bố mẹ về muộn chút bà nói bóng nói gió. Tôi có nói chuyện với chồng thì anh gạt đi, anh bảo giờ nói với mẹ để nghe chửi à, tôi cũng im lặng bỏ qua cho êm cửa êm nhà.
Khi tôi có thai thì bị nghén, không ăn uống được gì và rất mệt, tôi phải xin nghỉ làm ở nhà một thời gian. Chồng tôi lúc đó thương vợ nên cũng chăm sóc tôi nhưng mẹ anh không hài lòng.
Bà chửi chồng tôi nhưng cố tình để tôi nghe thấy. Bà bảo xưa bà chửa đẻ mấy đứa vẫn phải hùng hục làm có được nghỉ đâu mà giờ tôi mới đứa đầu đã bày đặt làm nũng. Không đi làm thì lấy tiền đâu mà ăn, để chồng nuôi báo cô. Chồng tôi nghe mẹ chỉ im, anh còn bảo tôi hay cố đi làm, tôi thấy chán nản.
Sau gần 1 tháng nghỉ ở nhà tôi cố gắng đi làm cho khuây khỏa, tan giờ làm tôi không muốn về nhà ngay vì cảm thấy ngột ngạt. Mẹ chồng sẵn sàng chửi tôi mỗi khi bà không hài lòng bất cứ điều gì.
Đỉnh điểm là khi tôi sinh con, bà không cho chồng tôi thức đêm chăm con cùng tôi. Bà bắt chồng tôi đi ngủ để hôm sau còn đi làm. Một mình tôi vật vã với con. Con tôi mới đầu cữ nên nết ăn ngủ chưa vào giấc, đêm bé thức, ngày bé ngủ, người tôi gầy rộc vì con, có lúc tôi tưởng chừng stress.
Cả đêm tôi chăm con, ngày con ngủ tôi cũng cố tranh thủ ngủ thì mẹ chồng đi ra đi vào phòng tôi xắt xéo. Có lúc mệt quá tôi ngủ say con thức không biết, bà chửi ầm lên là tôi chỉ biết lo ngủ mà không lo cho chồng con. Mẹ tôi thương tôi nên qua nhà chồng tôi chăm cho mẹ con tôi thì mẹ chồng nói ra nói vào không đồng ý khiến mẹ tôi tự ái bỏ về.
Đầy tháng con tôi xin về nhà mẹ đẻ ít bữa, mới được 5 ngày bà gọi điện bắt tôi về và bảo chồng tôi sang đón, vợ chồng tôi đã cãi nhau vì chuyện đó. Về nhà chồng tôi lại phải chịu những ngày không được chồng và mẹ chồng san sẻ, tôi bị trầm cảm.
Em trai tôi sang thăm tôi và cháu, nó thấy tôi gầy hốc hác và có dấu hiệu trầm cảm, nó đã bàn với bố mẹ tôi đưa mẹ con tôi về nhà chăm sóc. Mẹ chồng tôi không cho tôi đi, em trai tôi nhất quyết đưa mẹ con tôi đi thì bà nói từ mặt tôi, cấm tôi quay về.
Tôi về nhà mẹ đã được 4 tháng, tinh thần tôi thoải mái hơn rất nhiều và bắt đầu đi làm lại. Trong suốt thời gian tôi về nhà mẹ, chồng tôi chỉ gọi điện. Tôi hỏi sao a không sang thăm mẹ con tôi thì anh nói mẹ anh không cho, tôi không muốn nói gì thêm.
Nay anh gọi điện cho tôi nói mẹ anh bắt tôi quay về, nếu không về thì sẽ cho người sang mang con tôi về và bắt chúng tôi ly dị. Bà có đủ điều kiện để khiến tôi không được nuôi con. Tôi phải làm sao đây?
Độc giả Huyền Thương
Mẹ chồng chơi lô đề, bắt gia đình tôi phải gánh nợ
Chồng tôi làm ở siêu thị điện máy còn tôi làm giáo viên mầm non, chúng tôi yêu nhau được hai năm thì về chung một nhà. Vợ chồng tôi sống cùng mẹ chồng bởi bố chồng đã mất.
">Mẹ chồng quá quắt khiến tôi trầm cảm sau sinh
Nhận định, soi kèo Abha vs Al
- Cuối thế kỷ thứ 18, bác sỹ Edward Jenner đã tìm ra vắc xin chữa bệnh đậu mùa. Đến nay, trên nền tảng nghiên cứu đó, nhiều loại vắc xin khác nhau đã ra đời để phòng ngừa bệnh trên con người. Nhờ những lợi ích từ vắc xin, chúng ta đã thoát khỏi những đại dịch khủng khiếp từng cướp đi sinh mạng hàng triệu người.
Covid-19 xuất hiện, làm đảo lộn cuộc sống của tất cả mọi người trên thế giới, tạo nên sự hoang mang, lo lắng, bất an cho chúng ta.
Những lo lắng này thật sự chỉ được giảm bớt một phần khi chúng ta có thể điều trị thành công cho các ca nhiễm và đặc biệt là khi một số quốc gia trên thế giới phát triển thành công vắc xin.
Mặc dù vắc xin không phải là giải pháp tuyệt đối cho mọi vấn đề, nhưng sự phát triển của vắc xin đã đưa chúng ta đến gần hơn với một cộng đồng khỏe mạnh, an toàn.
Tháng 5, tháng 6 năm 2021, đợt dịch mới của Covid-19 lại bùng phát tại thành phố Hồ Chí Minh và một số tỉnh thành tạo nên sự lo lắng của người dân khắp cả nước. Trong bối cảnh đó, bằng các mối quan hệ ngoại giao của nhà nước, Việt Nam nhận được vắc xin và triển khai tiêm chủng mở rộng miễn phí với quy mô lớn nhất từ trước đến nay.
Báo chí, cộng đồng mạng đã liên tục cập nhật diễn biến ở các điểm tiêm chủng, bên cạnh những câu chuyện, những hình ảnh rất sống động, còn là những chia sẻ rất thực tế của những người đã được tiêm, những tình nguyện viên, những bác sỹ... Thông qua các chia sẻ này, những người chưa bao giờ có trải nghiệm tiêm vắc xin Covid-19 trong đời sẽ biết được các bước cần làm trước khi tiêm, thủ tục trong khi tiêm, những việc cần lưu ý sau tiêm...
Với góc độ của một người tiếp cận truyền thông, tôi cho rằng việc chia sẻ hình ảnh, thông tin cá nhân đã được tiêm chủng là việc nên làm, vì những lý do sau đây:
Thứ nhất, ở bình diện chung, mặc dù cả nước chúng ta chỉ ở bước đầu của việc tiêm chủng, chưa triển khai được việc tiêm chủng toàn dân, nhưng những hình ảnh của việc tiêm vắc xin được báo chí đăng tải, được cộng đồng chia sẻ đã tạo nên một tâm lý tích cực nhất định.
Người dân khi tiếp cận qua truyền thông, mạng xã hội sẽ thấy rằng cơ hội an toàn đang được mở ra cho chúng ta, thấy được sự lao động của toàn hệ thống chính trị, sự chung tay góp sức, tinh thần đoàn kết của người dân đã có hiệu quả ở bước đầu.
Kể cả ở góc độ quốc tế, khi nhìn vào những kết quả chống dịch của chúng ta, thế giới sẽ càng khẳng định niềm tin với Việt Nam chúng ta rằng đây hoàn toàn không phải là sự may mắn.
Đây chính là nỗ lực và quyết tâm cao độ của chúng ta với mục tiêu đảm bảo sức khỏe cho người dân, ngăn ngừa sự lây lan của dịch bệnh, vừa chống dịch hiệu quả, vừa đảm bảo phát triển kinh tế - xã hội và rồi Việt Nam sẽ lại là điểm đến tin cậy và yêu thích của các nhà đầu tư và khách du lịch.
Thứ hai, hiện nay vẫn có một số người ngại tiêm, sợ kim tiêm, sợ bị lây nhiễm khi tiêm... dù thuộc nhóm đối tượng được tiêm, đủ điều kiện sức khỏe để tiêm.
Nhà nước chúng ta chưa bắt buộc, chủ yếu vẫn là động viên, vậy thì việc chia sẻ hình ảnh của những người đã được tiêm chủng, những lời khuyên, những hướng dẫn trên báo chí, trên mạng xã hội chính là cách thuyết phục hữu hiệu nhất, thuyết phục bằng người thật, việc thật.
Thông qua việc này, chúng ta khuyến khích nhau tiêm, làm cho những người còn phân vân, còn lo lắng có thể yên tâm hơn, vững tin hơn để tiêm vì sức khỏe bản thân, vì sức khỏe cộng đồng mà không cần phải thông qua mệnh lệnh hành chính.
Thứ ba, xét về yếu tố kiến thức, báo chí và mạng xã hội cũng đang góp phần để hình thành và phát triển kiến thức cộng đồng, từ kiến thức cộng đồng tạo nên nhận thức cộng đồng để từ đó phát triển cộng đồng.
Thử đặt ra ví dụ, một người đi tiêm ngừa vắc xin về bị sốt do phản ứng của thuốc, họ không biết trước để chuẩn bị thuốc hạ sốt, thực phẩm để dùng khi sốt... Họ có trải nghiệm chưa tốt trong việc này do họ không có kinh nghiệm, không có kiến thức và sau khi tiêm họ đã có kinh nghiệm, rồi họ giữ cho riêng họ, họ không muốn, không thích, không thèm chia sẻ với bất cứ ai, vậy có phải là kiến thức, thông tin không thể lưu thông?
May mắn là thời gian qua, trên báo chí, mạng xã hội đã có nhiều dòng chia sẻ với nhau những việc cần làm trước, trong và sau khi tiêm như phải mang theo giấy tờ tùy thân, hồ sơ khám bệnh (nếu có vấn đề về sức khỏe), phải ăn no hay phải chuẩn bị thuốc hạ sốt..., nhờ kiến thức cộng đồng đó mà nhiều người đã đỡ phải mất thời gian, công sức và an toàn hơn trong việc tiêm chủng.
Thứ tư, hãy nhìn vào một số quốc gia, ngay khi họ có đủ vắc xin cho người dân, nhưng người dân còn rất e ngại, thậm chí có quan điểm “anti vắc xin” (chống tiêm chủng).
Đây là một phong trào nguy hiểm, những hội, nhóm theo phong trào này cho rằng việc sử dụng vắc xin có thể sẽ gây nguy hiểm cho sức khỏe, tính mạng con người, họ dựa vào một vài sự cố khi tiêm chủng (các sự cố này dù có nhưng rất ít) hoặc những viễn cảnh suy đoán để làm lý do từ chối cho chính bản thân họ.
Và nguy hiểm hơn, họ lôi kéo những người khác tham gia vào nhóm, họ lan truyền những thông điệp tiêu cực, những năng lượng xấu đến cộng đồng.
Nếu những người được tiêm không công bố thông tin, thậm chí phải giấu giếm việc mình được tiêm, chắc chắn sẽ là cơ hội tốt cho những đối tượng thích suy diễn.
Với những người dân đang chưa thuộc nhóm đối tượng được tiêm chủng, hãy hết sức bình tĩnh và tin tưởng. Điều 2, Nghị quyết số 21/NQ-CP, ngày 26 tháng 02 năm 2021 của Chính phủ đã nêu rõ đối tượng ưu tiên tiêm là lực lượng tuyến đầu phòng, chống dịch, gồm: Người làm việc trong các cơ sở y tế; Người tham gia phòng chống dịch (Thành viên Ban chỉ đạo phòng, chống dịch các cấp, người làm việc ở các khu cách ly, làm nhiệm vụ truy vết, điều tra dịch tễ, tổ covid dựa vào cộng đồng, tình nguyện viên, phóng viên...); Quân đội; Công an.
Nhân viên, cán bộ ngoại giao của Việt Nam được cử đi nước ngoài; hải quan, cán bộ làm công tác xuất nhập cảnh; Người cung cấp dịch vụ thiết yếu: hàng không, vận tải, du lịch; cung cấp dịch vụ điện, nước...; Giáo viên, người làm việc tại các cơ sở giáo dục, đào tạo; người làm việc tại các cơ quan, đơn vị hành chính thường xuyên tiếp xúc với nhiều người; Người mắc các bệnh mạn tính, người trên 65 tuổi; Người sinh sống tại các vùng có dịch; Người nghèo, các đối tượng chính sách xã hội; Người được cơ quan nhà nước có thẩm quyền cử đi công tác, học tập, lao động ở nước ngoài; Các đối tượng khác do Bộ Y tế quyết định căn cứ yêu cầu phòng chống dịch.
Dùng từ tuyến đầu là rất chính xác vì những người này là người dễ bị nhiễm và có thể lây nhiễm cho người khác do tính chất công việc phải tiếp xúc với nhiều người. Đây hoàn toàn là sự phân công lao động trong xã hội được thể hiện bằng công việc cụ thể của từng người. Khi tuyến đầu ổn định thì chắc chắn sẽ triển khai đến các nhóm đối tượng và khu vực khác.
Tóm lại, việc đăng tải hình ảnh, chia sẻ kinh nghiệm trong quá trình được tiêm vắc xin theo tôi là việc nên làm. Tuy nhiên cũng cần lưu ý hai việc sau đây:
Một là, thông tin đăng tải. Các thông tin đăng tải cần đúng quy định của pháp luật, những thông tin cá nhân nên được che lại khi đăng để tránh bị các đối tượng lợi dụng khai thác cho mục đích khác. Nếu thông tin đăng tải có liên quan đến những người khác thì phải xin ý kiến.
Hai là, tinh thần đăng tải. Việc đăng tải cần thực hiện với tinh thần tích cực nhất, mang tính chất chia sẻ thông tin, cung cấp kiến thức. Vấn đề ở đây không phải là tôi được, anh được, tôi sớm, anh muộn, mà là chúng ta đều được, một người trong cộng đồng an toàn thì sẽ góp phần tạo nên cộng đồng an toàn.
Hiện nay, có ý kiến cho rằng “Đăng thông tin tiêm chủng là khoe mẽ”, cách nghĩ này thật sự phiến diện và nguy hiểm, về góc độ cá nhân có thể dẫn đến tâm lý e ngại khi đi tiêm, về góc độ cộng đồng có thể tạo ra sự mâu thuẫn không đáng có. Việc loại trừ đi các suy nghĩ tiêu cực, thiển cận như thế này cũng là việc cần thiết của người viết và người đọc thông minh trong xã hội của chúng ta ngày nay.
Chúng ta đã cùng nhau thành công trong việc lan tỏa thông điệp 5K đến cộng đồng thông qua báo chí, mạng xã hội, chúng ta đã có những kết quả ban đầu trong công tác phòng chống dịch, vậy thì hãy tiếp tục cùng nhau lan tỏa thông điệp về vắc xin an toàn và hiệu quả bằng những việc thực tế nhất.
Độc giả Phúc Dương
Độc giả có thể gửi bài về địa chỉ email: [email protected]. Ý kiến của bạn không nhất thiết trùng với quan điểm của VietNamNet. Xin chân thành cảm ơn!">'Khoe ảnh để cổ động tiêm vắc xin Covid
Ngày 5/8, trao đổi cùng phóng viên Dân trí, trung úy Lê Ngọc Danh (Đội CSGT Công an TP Phan Rang - Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận), xác nhận tổ công tác có tiếp nhận và hỗ trợ trường hợp ông lão hôm 4/8.
Hôm 4/8, trung úy Lê Ngọc Danh, tổ CSGT gồm 4 chiến sĩ phối hợp cùng các lực lượng khác trực tại chốt kiểm dịch ngã 5 TP Phan Rang - Tháp Chàm. Một số mạnh thường quân cũng đến đây phát quà, khi thấy chú Long bộ dáng mệt mỏi, chạy xe đạp giữa trưa nắng đã mời vào để nhận quà.
"Khi nghe chú nói đi từ tỉnh khác sang, chúng tôi có kiểm tra giấy tờ và phiếu xét nghiệm Covid-19. Được biết chú chạy xe đạp từ tỉnh Đồng Nai về quê ở Thanh Hóa" - trung úy Danh kể.
Ông Long xuất phát từ Đồng Nai trong sáng 2/8, đến trưa 4/8 đi được khoảng 300 km đến Ninh Thuận.
"Chúng tôi đi làm theo nguyên tắc là không được mang theo tiền nên lúc ấy cũng không có để quyên góp cho chú. Mấy anh chị phát quà từ thiện có đề nghị hỗ trợ tiền nhưng chú cũng không lấy" - trung úy Danh nhớ lại.
Thấy ông đã mệt sau hành trình dài, tổ CSGT đã đề nghị đón xe tải chở về giúp thì ông đồng ý.
Chiều cùng ngày, tổ CSGT nhờ được tài xế Dương Minh Vương (sinh năm 1992, ngụ Bình Định), đang trên đường chở hàng ra Đà Nẵng đồng ý chở ông Long về quê.
Trao đổi cùng PV Dân trí, tài xế Dương Minh Vương cho biết, đến sáng 5/8, anh đã chở ông Long ra đến Đà Nẵng. Do xe của anh không ra Thanh Hóa nên tài xế Vương đã tấp vào chốt kiểm dịch cửa ngõ Đà Nẵng, nhờ CSGT tại đây đón giúp xe khác để đưa ông Long tiếp tục hành trình về quê.
Theo trung úy Lê Ngọc Danh, từ trước đến nay tổ đã đón xe giúp nhiều trường hợp lỡ đường như vậy để về quê. Hiện nay, việc đón xe cho người dân đi nhờ ngày càng khó.
"Trước chúng tôi hay xin các xe có biển số phía Bắc, các xe chở quà từ thiện để cho người dân đi nhờ. Nhưng giờ chỉ còn xe tải đi lại. Xe tải chỉ cho phép chở 2 người, thường có một tài và một phụ, nên ít có ghế trống. Dù có trống họ cũng ngại chở người lạ vì sợ lây dịch bệnh. Họ không đồng ý cho đi nhờ thì mình cũng đâu ép được", trung úy Lê Ngọc Danh chia sẻ.
Thượng tá Nguyễn Đình Thuận Hải, Trưởng Công an TP Phan Rang - Tháp Chàm, cho hay: "Lãnh đạo Công an TP Phan Rang - Tháp Chàm đã biểu dương hành động trên của các chiến sĩ đội cảnh sát giao thông, đề nghị tiếp tục quan tâm, hỗ trợ đối với những trường hợp khó khăn cần giúp đỡ".
Theo Dân Trí
Thanh niên đạp xe hơn 800 km từ Bình Thuận về Huế, 3 ngày chỉ được ăn 4 bữa
Thất nghiệp, anh thợ hồ trẻ quyết định chạy xe đạp từ Bình Thuận về quê Thừa Thiên - Huế (hơn 800 km). 3 ngày chạy hơn 160 km ra đến Ninh Thuận, anh được người dân dọc đường cho ăn 4 bữa cơm.
">Ông lão một tay đạp xe từ Đồng Nai về Thanh Hóa được CSGT giúp đỡ
Sau khi vợ chồng em ly dị, ông nội có một công xưởng nhỏ, ông cho em làm chủ, bảo em cố gắng làm rồi nuôi con, sau đó mà gặp được người tốt thì đi bước nữa, chứ đừng sống vậy, em còn trẻ, đừng nên cố chấp.
May ngày đó có bố mẹ chồng, chứ không mẹ con em chỉ còn bước ra đường ở, cái nhà 2 tầng bố mẹ chồng cho vợ chồng em làm quà cưới, khi ly dị thì bố mẹ chồng em sang tên cho con trai em, người giám hộ là em.
Do xưởng làm ăn cũng tốt nên mẹ con em mua nhà ở chỗ khác, cách đó khoảng 14km. Mẹ con em không ở nhà kia, vì nó gần nhà chồng cũ em mới mua để ở với bồ. Em không muốn cho con thấy cảnh bố nó như vậy.
Bẵng đi một thời gian, mẹ con em đang sống rất vui vẻ hạnh phúc, cứ cuối tuần ông bà nội lại lên nhà em, gia đình rất vui vẻ, thì hôm nay em nhận được tin nhắn của 1 nick ảo, không có ảnh của ai, có thể là nick của chồng cũ em, vì vẫn còn tin nhắn phía trên, chắc nó dùng để theo dõi em lâu nay nhưng em không quan tâm.
Sau tin nhắn em mới nhận ra đó là bồ của chồng em, người khiến cuộc hôn nhân của em kết thúc. Cô ta xin em cho cô ta căn nhà 2 tầng kia, vì chồng cô ta đã bỏ cô ta và cặp với người khác. Em nực cười mà không nói nên lời, đúng là đỉnh cao của mặt dày..".
Đoạn tin nhắn cô bồ gửi cho cô vợ cũ được công khai trên diễn đàn khiến cư dân mạng bất ngờ vì mức độ trơ trẽn đã lên đến đỉnh điểm:
"Chị ơi em thật sự có lỗi với chị rất nhiều, em chẳng còn mặt mũi nào để gặp chị nhưng cuộc đời em thật sự đã vào đường cùng, em xin chị hãy giúp em, xin chị hãy cứu lấy em... Lúc trước em trẻ người non dạ, em yêu anh Dũng dù biết anh ấy đã cưới chị nhưng em vẫn yêu rồi xúi anh bỏ chị, đó là nghiệp chướng em gây ra.
Giờ anh ấy lại cặp bồ, bỏ em theo người khác, bỏ em bụng mang dạ chửa. Cưới anh ý được 3 năm, anh cặp hết người này người kia, rồi giờ anh bỏ em luôn. Em mang bầu 6 tháng, còn 3 tháng nữa là sinh mà anh ý không cho em vào nhà, em không biết đi đâu nữa, bố mẹ em thì từ mặt rồi...".
Sau phần kể lể đáng thương, phần tiếp theo từ tin nhắn của cô bồ đúng là một câu chuyện hài:
"Giờ em xin chị, cái nhà 2 tầng bên cạnh của chị là tài sản riêng của ông bà nội cho con chị, giờ chị có thể cho em được không ạ, cho mẹ con em có nơi có chốn. Em có xin mẹ chồng em nhưng mẹ bảo chỉ có mình chị là con dâu, và chỉ có hai đứa con chị là cháu nên bà ý cho con cháu của bà chứ không cho em.
Giờ em chẳng còn nơi nào để đi nữa em xin chị, chị làm phúc, tâm chị như phật sống, xin hãy mở lòng từ bi cứu vớt mẹ con em với ạ. Giờ chị giàu rồi, chị có mấy chục tỷ, cái nhà đó có 1-2 tỷ, em xin chị hãy cho em.
Con em cũng là cháu bà, bọn em cũng có quyền được ở, chị giàu rồi mà tiếc 1-2 tỷ ạ, con em cũng là em ruột của con chị, hai đứa sống trong nhung lụa còn con em không có nhà ở, không có chốn về, chị cũng cam lòng ạ. Miền Nam covid chị còn ủng hộ cả mấy chục triệu, con chồng chị chẳng lẽ chị không quan tâm sao, chị không thấy cắn rứt sao chị. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, bầu ơi thương lấy bí cùng...".
Đáp lại lời cô bồ của chồng cũ, người vợ chỉ trả lời rất ngắn gọn: "Không em".
Cư dân mạng sau khi đọc xong những tin nhắn của cô bồ gửi cho người vợ cũ đều thừa nhận cô này có "độ giải trí" cực cao, những điều cô ta nói chỉ khiến người khác thấy nực cười chứ không hề thương cảm.
"Biết là diễn rồi mà đọc vẫn hài", "mặt dày quá", "Nhắn tin hỏi được cũng phục đấy", "Văn bản hơi dài nhưng câu nào đi vào lòng câu đó", "Đúng là trên đời cái gì cũng có thể xảy ra, thể loại người nào cũng có. Bố mẹ đẻ còn bỏ mà đòi người ta phải cho như đúng rồi"... là những bình luận của cư dân mạng nói về cô bồ.
Các chị em cho rằng người vợ kể ra mất chồng nhưng lại được nhà chồng tin tưởng nên trước mắt đã thấy chị ấy thắng 1-0 rồi. Để đi được đến ngày hôm nay chị đã trải qua nhiều nước mắt và cả khó khăn gian khổ khi một mình không chồng gây dựng cơ đồ, cho hai con được "sống trong nhung lụa".
Bồ chỉ là thứ chen ngang vào hạnh phúc gia đình người khác, sống dựa dẫm đến lúc bị đá ra đường thì tuổi gì đòi chia tài sản với vợ. Đó là quả báo mà cô ta đáng phải nhận, ông trời có mắt, những gì mình làm ra thì sớm hay muộn cũng phải trả giá thôi, chỉ là quả báo đến hơi đúng lúc nên thật đắng.
Theo Dân Trí
Hội chị em hả hê với kế hoạch đối đầu bài bản của cô vợ bị chồng phản bội
Bị chồng phản bội, mấy bà vợ đủ bình tĩnh để giữ được cái đầu lạnh tính đường đi cho mình. Đánh ghen, chửi tay đôi với tiểu tam, giận dỗi bỏ đi là điều họ muốn làm nhất nhưng gây thiệt hại lớn nhất.
">Bồ 'mặt dày' nhắn tin xin vợ cũ của tình nhân căn nhà 2 tỷ