Truyện Vết Nứt Con Tim
Thế giới
2025-01-23 12:09:43
0
Ở nước B chiến tranh đẫm m.á.u vừa kết thúc.
Lực lượng quân đội thở phào một hơi cực nhọc,ệnVếtNứtrương huệ vân vừa vui mừng vừa xót xa. Chứng kiến từ dòng m.á.u ấm nóng chuyển sang t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của chiến hữu, dòng lệ đắng cay của người thân, tiếng gào thét xé nát tim gan của những người ở lại. Một cậu nhóc bốn tuổi hăng say chơi chong chóng do chính tay người ba quân nhân làm ra, bên cạnh nhóc là t.h.i t.h.ể nát bét của người cha, và lỗ thủng ở tim của người mẹ. Nhóc không biết, nhóc ngồi đơn côi một mình cùng với chiếc chong chóng trên tay, đôi môi trẻ thơ thổi phì phò, bi bô kêu cha gọi mẹ rồi cười nứt nẻ, tiếng cười thơ ngây khiến ai cũng chạnh lòng, nhưng đáp lại từng tiếng kêu non nớt ấy lại là hai mảnh t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Nó không biết, cha mẹ nó mất rồi.
Tống Miên cởi mũ xanh chiến đấu, quần áo đã đầy bẩn thỉu, m.á.u tươi lẫn lộn bùn đất bám chặt vào người, sắc mặt ảm đạm cùng hai hàng dọc của quân nhân, tất cả nghiêm mình ưỡn n.g.ự.c trang trọng giơ tay chào tiễn biệt người ra đi.
"Thiếu tướng, đại tá, vất vả rồi."
Vành mắt tất cả đỏ hoe, kèm theo tiếng trẻ thơ bi bô bên cạnh mà lòng xót xa ê chề. Cậu nhóc từ nay mồ côi cha mẹ, miệng vẫn nở nụ cười đơn thuần.
Nhóc chẳng biết gì cả.
Gương mặt Tống Miên cương nghị tuấn tú, toát ra vẻ lạnh lùng trầm tính, xương mày nghiêm nghị có một vết xước đang rỉ máu, những vết thương trên khuôn góc cạnh nam tính đó càng làm cho anh thêm phần lạnh lùng tuyệt tình.
Là một Thiếu tá đầy tài năng, cương trực, dù đã ba mươi tuổi thế nhưng anh từ chối tất cả những lời tình ý, trung thành với mỗi đất nước và lý tưởng của riêng mình.
Vai rộng chân dài sải bước rời khỏi chiến trường đầy mùi m.á.u tanh và đau thương, chiếc bóng cao ráo phủ xuống mặt đất tạo nên một vệt đen dài. Quân phục màu xanh rằn ri, ống quần được bỏ vào ống giày quân nhân cao cổ. Hình tượng kỷ cương chưa bao giờ dập tắt trong mọi tình huống chật vật nào.
Trên mặt có vài vết xước vẫn không thể hạ thấp dung nhan của mình, không phải là một nét đẹp kinh diễm mà là nét trưởng thành cùng sự lạnh lùng do chiến trường tạo ra, mũi cao như cầu tuột, cánh môi mỏng gương cao đắc ý, từng đường nét hoàn hảo hoà quyện, tạo ra một gương mặt cứng cỏi nghiêm nghị. Trên cơ thể cũng có chỗ trầy chỗ xước có chỗ bị thương vẫn còn tuôn m.á.u nhưng mọi chuyện đối với anh vẫn còn ổn thỏa. Anh vẫn còn sống để bảo vệ quốc gia này thêm một lần nữa.
Bước chân đi về phía trước, một giọng nữ yêu kiều bẽn lẽn vang lên ở phía sau, thôi thúc anh quay đầu.
Là con gái của Thiếu tướng Thẩm.
Tống Miên nhíu mày, vẫn lịch sự đứng chờ cô ấy nói.
Thẩm Phiên ngọt ngào đi đến bên cạnh, bẽn lẽn vén tóc ra sau tai, bộ dạng vừa ngượng vừa lúng túng.
"Tống Miên, trên chiến trường em có nói, nếu giành lại độc lập, sẽ...sẽ tỏ tình với anh."
"Độc lập rồi, anh có chấp nhận em không?"
Thẩm Phiên rũ mắt cắn môi, trên gò má đỏ bừng sự xấu hổ, trên người vẫn còn mặc bộ đồ chống đạn. Đất nước gặp chiến tranh, nam nữ đều đứng lên kháng chiến, nói gì một cô gái có chức vụ là quân y như Thẩm Phiên.
Tống Miên nhớ đến lời nói trong khi hai bên giao chiến, Thẩm Phiên đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không bỏ trong lòng.
"Anh có chấp nhận em không?" Thẩm Phiên dè dặt nhắc lại lần nữa.
Anh cau mày, sắc mặt nghiêm túc vừa lạnh lùng vừa tuyệt tâm: "Trái tim tôi chỉ có công lý, hoà bình và tổ quốc."
Tiếng gió thổi dồn dập tới, gương mặt Thẩm Phiên bỗng chốc nóng bừng, vừa xấu hổ vừa luống cuống. Tống Miên không rảnh đôi co đàm phán qua lại, trực tiếp đi ngang qua cô ấy, bóng lưng thẳng tấp bước về hướng có ánh nắng chói chang chân dài miên man của anh không ngừng đi về phía trước. Buổi chiều trời ngả bóng, hình dáng dài chiếu xuống nền đất sần sùi cứng cỏi thật dài.
Anh ngồi trên một chiếc xe motor, lông mi dài rậm cùng đôi mắt lạnh lẽo đen láy nhìn xa xăm. Vươn bàn tay thon dài, bắt lấy mặt trời chói lóa.
Tự do và hoà bình của nhân dân anh đã lấy lại được.
Anh đã làm được với những gì mình kỳ vọng.
Lực lượng quân đội thở phào một hơi cực nhọc,ệnVếtNứtrương huệ vân vừa vui mừng vừa xót xa. Chứng kiến từ dòng m.á.u ấm nóng chuyển sang t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của chiến hữu, dòng lệ đắng cay của người thân, tiếng gào thét xé nát tim gan của những người ở lại. Một cậu nhóc bốn tuổi hăng say chơi chong chóng do chính tay người ba quân nhân làm ra, bên cạnh nhóc là t.h.i t.h.ể nát bét của người cha, và lỗ thủng ở tim của người mẹ. Nhóc không biết, nhóc ngồi đơn côi một mình cùng với chiếc chong chóng trên tay, đôi môi trẻ thơ thổi phì phò, bi bô kêu cha gọi mẹ rồi cười nứt nẻ, tiếng cười thơ ngây khiến ai cũng chạnh lòng, nhưng đáp lại từng tiếng kêu non nớt ấy lại là hai mảnh t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Nó không biết, cha mẹ nó mất rồi.
Tống Miên cởi mũ xanh chiến đấu, quần áo đã đầy bẩn thỉu, m.á.u tươi lẫn lộn bùn đất bám chặt vào người, sắc mặt ảm đạm cùng hai hàng dọc của quân nhân, tất cả nghiêm mình ưỡn n.g.ự.c trang trọng giơ tay chào tiễn biệt người ra đi.
"Thiếu tướng, đại tá, vất vả rồi."
Vành mắt tất cả đỏ hoe, kèm theo tiếng trẻ thơ bi bô bên cạnh mà lòng xót xa ê chề. Cậu nhóc từ nay mồ côi cha mẹ, miệng vẫn nở nụ cười đơn thuần.
Nhóc chẳng biết gì cả.
Gương mặt Tống Miên cương nghị tuấn tú, toát ra vẻ lạnh lùng trầm tính, xương mày nghiêm nghị có một vết xước đang rỉ máu, những vết thương trên khuôn góc cạnh nam tính đó càng làm cho anh thêm phần lạnh lùng tuyệt tình.
Là một Thiếu tá đầy tài năng, cương trực, dù đã ba mươi tuổi thế nhưng anh từ chối tất cả những lời tình ý, trung thành với mỗi đất nước và lý tưởng của riêng mình.
Vai rộng chân dài sải bước rời khỏi chiến trường đầy mùi m.á.u tanh và đau thương, chiếc bóng cao ráo phủ xuống mặt đất tạo nên một vệt đen dài. Quân phục màu xanh rằn ri, ống quần được bỏ vào ống giày quân nhân cao cổ. Hình tượng kỷ cương chưa bao giờ dập tắt trong mọi tình huống chật vật nào.
Trên mặt có vài vết xước vẫn không thể hạ thấp dung nhan của mình, không phải là một nét đẹp kinh diễm mà là nét trưởng thành cùng sự lạnh lùng do chiến trường tạo ra, mũi cao như cầu tuột, cánh môi mỏng gương cao đắc ý, từng đường nét hoàn hảo hoà quyện, tạo ra một gương mặt cứng cỏi nghiêm nghị. Trên cơ thể cũng có chỗ trầy chỗ xước có chỗ bị thương vẫn còn tuôn m.á.u nhưng mọi chuyện đối với anh vẫn còn ổn thỏa. Anh vẫn còn sống để bảo vệ quốc gia này thêm một lần nữa.
Bước chân đi về phía trước, một giọng nữ yêu kiều bẽn lẽn vang lên ở phía sau, thôi thúc anh quay đầu.
Là con gái của Thiếu tướng Thẩm.
Tống Miên nhíu mày, vẫn lịch sự đứng chờ cô ấy nói.
Thẩm Phiên ngọt ngào đi đến bên cạnh, bẽn lẽn vén tóc ra sau tai, bộ dạng vừa ngượng vừa lúng túng.
"Tống Miên, trên chiến trường em có nói, nếu giành lại độc lập, sẽ...sẽ tỏ tình với anh."
"Độc lập rồi, anh có chấp nhận em không?"
Thẩm Phiên rũ mắt cắn môi, trên gò má đỏ bừng sự xấu hổ, trên người vẫn còn mặc bộ đồ chống đạn. Đất nước gặp chiến tranh, nam nữ đều đứng lên kháng chiến, nói gì một cô gái có chức vụ là quân y như Thẩm Phiên.
Tống Miên nhớ đến lời nói trong khi hai bên giao chiến, Thẩm Phiên đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không bỏ trong lòng.
"Anh có chấp nhận em không?" Thẩm Phiên dè dặt nhắc lại lần nữa.
Anh cau mày, sắc mặt nghiêm túc vừa lạnh lùng vừa tuyệt tâm: "Trái tim tôi chỉ có công lý, hoà bình và tổ quốc."
Tiếng gió thổi dồn dập tới, gương mặt Thẩm Phiên bỗng chốc nóng bừng, vừa xấu hổ vừa luống cuống. Tống Miên không rảnh đôi co đàm phán qua lại, trực tiếp đi ngang qua cô ấy, bóng lưng thẳng tấp bước về hướng có ánh nắng chói chang chân dài miên man của anh không ngừng đi về phía trước. Buổi chiều trời ngả bóng, hình dáng dài chiếu xuống nền đất sần sùi cứng cỏi thật dài.
Anh ngồi trên một chiếc xe motor, lông mi dài rậm cùng đôi mắt lạnh lẽo đen láy nhìn xa xăm. Vươn bàn tay thon dài, bắt lấy mặt trời chói lóa.
Tự do và hoà bình của nhân dân anh đã lấy lại được.
Anh đã làm được với những gì mình kỳ vọng.