Là giảng viên một trường đại học ở Hà Nội, có cuộc sống êm ấm bên người chồng yêu thương mình hết mực và đứa con trai kháu khỉnh. Chị Nguyễn Thị Kim Ngân (SN 1984, Hà Đông, Hà Nội) không ngờ số phận nghiệt ngã, mang đến cho chị căn bệnh ung thư quái ác.
Giọng trầm buồn, người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu chia sẻ, mẹ đẻ chị mắc bệnh ung thư vú năm 2012. Cả gia đình nháo nhào, lo lắng cùng bà vượt qua trọng bệnh.
Chứng kiến mẹ gầy mòn, chống chọi với cơn đau, có lúc chị phải trốn ra ngoài khóc thầm vì xót xa. Thế nhưng, điều chị không ngờ đến là một ngày chị mắc chính căn bệnh đó.
![]() |
Chị Kim Ngân khi còn khỏe mạnh. |
3 năm sau, chị Ngân đưa người nhà đi bệnh viện Bạch Mai khám bệnh. Trong lúc chờ kết quả, chị quyết định đi kiểm tra sức khỏe. Bởi trước đó, chị thấy một bên ngực xuất hiện cục u nhỏ như hạt ngô.
Từng tốp người từ phòng xét nghiệm đi ra là những ánh mắt buồn, dáng đi rệu rã nhưng cũng không ít khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, hạnh phúc vì thoát bệnh.
Chị Kim Ngân không nằm trong những người may mắn đó. Giây phút vị bác sĩ cầm trên tay tờ xét nghiệm sinh thiết thông báo chị mắc ung thư vú, chị bủn rủn chân tay, đầu óc quay cuồng với bộn bề suy nghĩ: ‘Mình còn sống được bao lâu? Sau này chồng và con trai sẽ sống thế nào khi mình phải đi xa mãi …’.
Bên ngoài phòng khám, mưa bắt đầu rơi khiến lòng chị thêm rối bời. ‘Tôi không khóc mà bình tĩnh nhắn tin cho chồng báo mình mắc bệnh. Chỉ khi về đến nhà, nhìn con trai thiêm thiếp giấc nồng, tôi mới quỵ ngã’.
‘Đi qua những ngày bão, bạn sẽ thấy lòng bình yên lạ’
Ngày sinh nhật, cũng là ngày chị Kim Ngân nhập viện. ‘Sau thủ tục xét nghiệm, siêu âm, chiếu chụp, hội chẩn… Tôi chính thức bước lên bàn mổ. Với chế độ chỉ có một người nhà duy nhất, chồng tôi là người đồng hành cùng tôi trong quãng thời gian khó khăn này'.
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày chị phải truyền hóa chất. Sau 13 ngày, tác dụng phụ của hóa chất khiến chị sốt cao liên tục, nôn thốc nôn tháo, từng mảng tóc rơi rụng dần. Con trai nhìn chị, vòng đôi tay nhỏ bé ôm mẹ thủ thỉ: ‘Mẹ ơi, mẹ có tóc hay không con vẫn yêu mẹ’.
Để không ai phát hiện mình bị rụng tóc, chị cạo trọc đầu rồi đội lớp tóc giả che đi. Khuôn mặt tiều tụy, hốc hác được che đậy bằng lớp phấn son rực rỡ. Nhìn chị tươi tắn, rạng ngời như vậy, không mấy ai nghĩ chị đang mắc bạo bệnh.
![]() |
Do tác dụng phụ của hóa chất, có giai đoạn người phụ nữ này phải đội tóc giả. |
Có những lần, chị vừa rời cổng trường là lao nhanh đến bệnh viện hóa trị với cơ thể rệu rã, sốt hầm hập. Sau đợt xạ trị, chị còn bị bỏng rát ngực.
‘Bạn nghĩ cảnh mùa đông rét căm căm mà tôi phải nằm trong tình trạng ở trần, vì mặc áo là vết bỏng tức máu, đau đớn’, chị Kim Ngân rùng mình nhớ lại.
Những tưởng với sự kiên trì, tuân thủ phác đồ điều trị của bác sĩ, tình trạng của chị sẽ ổn hơn. Vậy mà sau đợt tái khám, bác sĩ nghi ngờ các tế bào ung thư của chị đã di căn.
Lúc này, tia hi vọng cuối cùng dường như sụp đổ. ‘Tôi thức trắng đêm, nghĩ về mọi thứ, cố trấn tĩnh, sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi xa nhất của cuộc đời’, nữ giảng viên bộc bạch.
Thế nhưng, may mắn sau 3 tháng kiểm tra, bác sĩ vui mừng cho biết chị không hề bị di căn, các tế bào ung thư đã bị đẩy lùi.
‘Cuộc đời tôi cảm giác được sinh ra lần thứ 2. Mặc dù vậy, tôi vẫn tâm sự với con trai về sự mất mát và cái chết. Để nhỡ ngày nào đó, tôi không trụ được nữa, con không thấy bàng hoàng. Vì dù có ổn định, căn bệnh này vẫn có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.
Tôi từng nghĩ, nếu còn một ngày để sống, tôi sẽ vét hết số tiền trong nhà, đưa toàn thể gia đình đi Đà Lạt, sẽ ôm ấp hôn hít thơm con trai cả ngày! Tôi sẽ ôm mẹ, ôm chồng… cả ngày để nói những lời yêu thương, cảm ơn và dặn dò’, chị Ngân xúc động nói.
Khi đã chuẩn bị sẵn tâm thế, chị bình thản đón nhận, lạc quan hơn, dành thời gian cho gia đình và tham gia tích cực các hoạt động cộng đồng, giúp đỡ những hoàn cảnh giống mình.
Chị như bông hoa khoe sắc dưới ánh nắng, cố tỏa hết hương dâng hiến cho đời. Câu lạc bộ Phụ nữ kiên cường với hơn 700 thành viên là bệnh nhân mắc ung thư vú, trong đó chị là hạt giống, tiếp lửa cho mọi người.
Hành trình chiến đấu với bệnh tật, người phụ nữ này còn là chủ nhiệm dự án Hỗ trợ bệnh nhân ung thư vú trong cộng đồng - một dự án phi lợi nhuận, cung cấp kiến thức về phòng ngừa và phát hiện sớm ung thư vú cho phụ nữ chưa mắc bệnh.
Tháng ngày ấy, thấu cảm với các hoàn cảnh bệnh nhân xung quanh mình, chị viết:
‘Khi tôi bị ốm, mọi thứ đảo lộn nhưng đại gia đình, bạn bè, đồng nghiệp ở bên, là chỗ dựa cho tôi. Tôi vững vàng hơn nhờ những điểm tựa đó. Vậy nên, tôi hiểu, ‘Tình người’ là động lực lớn thế nào giúp những bệnh nhân như chúng tôi chiến thắng bệnh tật.
Tôi chứng kiến nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp không may mắc căn bệnh giống mình, đôi khi mới chỉ là u nang buồng trứng nhưng gia đình chồng, người chồng má kề, vai ấp ngay lập tức ruồng bỏ, ly hôn. Họ sợ chi phí điều trị tốn kém, sợ khổ, sợ không có con.
Có những bà mẹ già hơn 70 tuổi mắc bệnh nhưng luôn lủi thủi 1 mình, kể cả những ngày truyền hóa chất. Sáng bà tự chuẩn bị gói xôi. Trưa vừa truyền hóa chất vừa nhai trệu trạo. Hỏi: 'Con bà đâu ạ?' Bà bảo: 'Con bà thành đạt lắm, các cháu bận đi làm'. Hơn một năm vừa truyền vừa xạ. Bà luôn tự đi một mình, tự lo hết ăn uống, sinh hoạt. Ồ, hóa ra thành đạt là được quyền ‘bỏ rơi’ mẹ mình. Họ, chắc chưa được học khái niệm ‘hiếu thảo’ và chưa hiểu tác dụng phụ của hóa chất kinh khủng ra sao?
Bệnh tật luôn là điều không ai mong muốn. Vậy mà những bệnh nhân vào lúc yếu đuối nhất cả về thể chất và tinh thần lại bị ruồng bỏ, hắt hủi thay vì được quan tâm, chăm sóc và yêu thương. Phải chăng tình người quá đắt?
Những bệnh nhân ung thư như chúng tôi, sẽ không thể sống lâu như các bạn. Vì vậy, chúng tôi luôn trân trọng từng ngày được sống. Trân trọng từng nghĩa cử, sự quan tâm, chăm sóc của mọi người. Vậy, người thân của những bệnh nhân tôi kể trên, họ bị sao vậy? Đến giờ câu hỏi vẫn ám ảnh tôi'.
![]() |
Chị Kim Ngân cùng các thành viên câu lạc bộ thăm bệnh nhi ung thư. |
Chị Ngân chia sẻ thêm, điều chị hối tiếc nhất là quãng thời gian tuổi trẻ đã phung phí sức khỏe của mình: 'Thời sinh viên, tôi hay thức khuya, giờ giấc sinh hoạt thiếu khoa học, áp lực cuộc sống khiến bản thân bị stress, không tìm cách giải tỏa. Ít khi quan tâm, kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Bây giờ nếu được làm lại, tôi sẽ yêu bản thân hơn, ăn uống khoa học, chọn thực phẩm an toàn. Tránh xa căng thẳng, stress, mất ngủ... Tìm hiểu về các nguy cơ từ thực phẩm, nước uống, hoá chất trong môi trường, thuốc tránh thai, hoá mỹ phẩm... để phòng tránh cho bản thân và gia đình'.
Vợ chồng nghĩa nặng tình sâu, bên nhau suốt mấy chục năm, cùng đi qua bão giông tuổi trẻ. Giờ với ông bà, thứ quý giá chính là khoảnh khắc bình yên và cái nắm tay lúc tuổi già.
" alt=""/>Tâm sự nhói lòng của nữ giảng viên đại học xinh đẹp mắc ung thưTổng doanh thu du lịch tháng 8 đạt 2,18 nghìn tỷ đồng, lũy kế 8 tháng đạt 20,7 nghìn tỷ đồng, tăng 29%.
Tỉnh Quảng Ninh đã đặt ra mục tiêu đưa du lịch thành ngành mũi nhọn với hệ thống hạ tầng hiện đại, trở thành một trong những đầu tàu để phát triển kinh tế. Quảng Ninh đặt mục tiêu đến năm 2020 đạt 15 -16 triệu lượt khách trong đó có 7 triệu lượt khách quốc tế. Đến năm 2030, đặt mục tiêu đạt 30 triệu lượt trong đó khách quốc tế đạt 15 triệu lượt.
![]() |
Để tạo bước chuyển biến mạnh mẽ, thúc đẩy du lịch Quảng Ninh phát triển hơn nữa, tỉnh sẽ tiếp tục đầu tư có trọng điểm, ưu tiên các chính sách để phát triển theo nguyên tắc phát triển 4 trung tâm du lịch của tỉnh theo Quy hoạch tổng thể phát triển du lịch tỉnh Quảng Ninh đến năm 2020, tầm nhìn đến năm 2030.
Quảng Ninh đang hình thành các khu dịch vụ du lịch phức hợp, dự án dịch vụ du lịch quy mô lớn, các trung tâm mua sắm, giải trí chất lượng cao tại các địa bàn trọng điểm tạo đột phá như: Vân Đồn, Cô Tô, Móng Cái. Tỉnh khai thác và đẩy mạnh hoàn thành các dự án cao tốc, các dự án du lịch trọng điểm. Đồng thời xây dựng thương hiệu du lịch Hạ Long theo hướng phát triển những sản phẩm du lịch, dịch vụ đẳng cấp quốc tế; nghiên cứu phát triển thị trường theo từng khu vực và theo đặc điểm từng phân khúc thị trường ở mỗi khu vực, nhất là đối với thị trường Đông Bắc Á, Châu Âu, Bắc Mỹ.
Ng.Minh
" alt=""/>8 tháng, Quảng Ninh đón 10,5 triệu du khách‘Các con đều khỏe mạnh, đang được các bà bế bồng, chăm sóc’, chị Hương vui vẻ nói.
![]() |
Sau 7 năm hiếm muộn, vợ chồng chị Hương cũng đón tin vui vào tháng 6/2019. |
Kể về những chuỗi ngày tìm con, chị không khỏi chạnh lòng. Bởi sau 7 năm kết hôn, chị và chồng mới có được tiếng trẻ thơ trong nhà.
‘Tôi và chồng kết hôn năm 2012. Hai năm đầu, chúng tôi không kiểm tra, thăm khám mà để mọi việc tự nhiên’, chị Hương kể lại.
Sau 2 năm không thấy có tin vui, chị Hương và chồng đến bệnh viện thì lo lắng khi nhận được tin chị bị nội tiết kém, khó có con.
‘Ban đầu chúng tôi chạy chữa theo cách uống thuốc Nam, thuốc Bắc. Được ai mách ở đâu có thầy, thuốc hay vợ chồng tôi đều đến bắt mạch, bốc thuốc. Từ Lạng Sơn, Bắc Giang đến Thanh Hóa… vợ chồng đều dắt díu nhau đi’, chị nói.
Nhiều nỗ lực nhưng không mang đến kết quả, 2 vợ chồng chị xuống một phòng khám tư ở Hà Nội tiến hành phương pháp IUI (bơm tinh trùng vào tử cung) nhưng cũng không đem lại kết quả như mong đợi.
Sau đó, họ đến một bệnh viện ở Hà Nội thực hiện IVF (thụ tinh trong ống nghiệm). ‘Lần đầu, chúng tôi chỉ được 3 phôi và cấy cả 3 phôi vào tử cung thì không thành công. Chi phí cho lần này hết 120 triệu đồng, rất tốn kém nhưng cũng không thể bằng sự thất vọng, hụt hẫng của vợ chồng’, người phụ nữ sinh năm 1989 cho biết.
Giai đoạn này, áp lực tâm lý đối với chị rất lớn. ‘Nhiều người nói bóng gió xa xôi, thậm chí nói thẳng lỗi là do tôi. Tôi nên rời đi, để chồng tôi có cơ hội đến với người phụ nữ khác có thể sinh con cho anh. Tôi buồn lắm…’, chị Hương nói.
Nhưng may mắn, chị Hương có mẹ chồng, bà Nguyễn Thị Ngỏ (66 tuổi) rất tâm lý, động viên.
‘Bố chồng tôi mất cách đây 6 năm. Hai ông bà có với nhau 3 người con (2 gái và 1 trai), chồng tôi là con út. Ông mất, bà sống với chúng tôi từ đó đến giờ. Bình thường, mẹ chồng nàng dâu khá hòa hợp.
Có chuyện gì bà cũng đều tâm tình với con dâu. Khi gặp vấn đề, tôi càng thấm thía hơn tình cảm của bà dành cho mình’, chị kể thêm.
Theo chị Hương, dù không ít người hàng xóm, họ hàng chỉ trích chị về việc muộn con cái nhưng mẹ chồng chị chưa bao giờ trách mắng một lời. Không chỉ vậy, bà còn đứng ra bênh vực con dâu mỗi khi có ai đó nói những lời khó nghe.
‘Khi có người nói với bà do vợ chồng tôi không hợp nhau nên không có con, bà nên cưới vợ khác cho con trai để có cháu nối dõi, bà gạt đi. Bà nói với chúng tôi: ‘Con cái là lộc trời cho, tâm lý, tư tưởng phải thoải mái lên con ạ’ khiến tôi bật khóc’, chị kể.
Nhờ sự động viên của mẹ chồng, tháng 10/2018, chị Hương tiếp tục thực hiện IVF ở một bệnh viện khác tại Hà Nội. Lần đầu cấy 2 phôi ở viện này, họ bị thất bại. Lần thứ 2, may mắn đã mỉm cười với họ.
Tuy nhiên giai đoạn mang thai cũng là một thử thách lớn với chị Hương. Sức khỏe yếu, mang thai đôi nên chị phải nghỉ làm, ở nhà dưỡng thai. Mẹ chồng và mẹ đẻ phải bỏ hết công việc, để chăm sóc con.
‘4 tháng đầu, tôi bị nghén không thể ăn gì, chỉ ăn hoa quả và uống sữa. Mấy tháng cuối, tôi lại bị tiểu đường thai kỳ nên phải ăn kiêng. Việc chăm sóc ăn uống của tôi không hề đơn giản nhưng mẹ chồng không một lời than vãn. Hàng sáng, bà lại hỏi con dâu thích ăn gì để chuẩn bị’, chị nhớ lại.
Những tháng cuối của giai đoạn mang thai, chị Hương phải nhập viện theo dõi. Chồng đi làm, mẹ chồng và mẹ đẻ lại theo chị từ Bắc Ninh xuống Hà Nội để chăm sóc con.
![]() |
Hai con trai của chị Hương, anh Đĩnh. Bé anh nặng 2,1kg, bé em nặng 2,5kg. |
Chị Hương cho biết: ‘Tuổi cao nhưng từ khi con dâu mang bầu, các công việc cơm nước, giặt giũ… mẹ chồng tôi đều giành lấy làm, để con dâu được nghỉ ngơi. Bà luôn có mặt bên cạnh những lần tôi đi thăm khám. Không chỉ vậy, bà thường xuyên trò chuyện, động viên để tôi cố gắng vượt qua vất vả, mệt mỏi đến ngày sinh’.
Đêm 19/6/2019, chị Hương lên bàn mổ và sinh được 2 bé bình an, bé anh nặng 2,1kg, bé em nặng 2,5kg.
Đứng ngoài phòng chờ con dâu, khi nghe tin các cháu khỏe mạnh, sức khỏe sản phụ ổn định, bà Ngỏ đã bật khóc nức nở. Hành trình cùng con dâu từ những ngày khó khăn, vất vả đến khi có kết quả của bà đã thành công.
Những ngày con dâu sinh con, trở về nhà, bà Ngỏ cùng bà thông gia vẫn thường xuyên túc trực để chăm sóc các con, cháu. ‘Nhiều đêm cả nhà đều bị mất ngủ vì hai bé nhưng ai cũng hạnh phúc’, chị Hương kể.
Trong bài chia sẻ của mình trên mạng xã hội, chị Hương gọi mẹ là ‘người đồng hành đặc biệt’. Chị thừa nhận, nếu không có người đồng hành này cùng sự giúp sức của gia đình nội, ngoại chị có lẽ đã không đủ niềm tin để đi đến đích cuối cùng.
‘Tôi muốn nói với người đồng hành, mẹ chồng của tôi, rằng: ‘Con biết ơn mẹ, con yêu mẹ rất nhiều!’. Mong rằng, các chị em bị hiếm muộn khác cũng luôn nhận được sự cảm thông, yêu thương và chia sẻ từ chồng, từ người thân, nhất là từ mẹ chồng như tôi’, chị viết.
Cô Jiang cho biết việc lập hợp đồng vay tiền chỉ là mẹo lừa vợ ông Toh, trong khi thực tế là món quà.
" alt=""/>7 năm hiếm muộn, nàng dâu bật khóc vì lời tâm sự của mẹ chồng