Nhận định, soi kèo U21 Hy Lạp vs U21 Bồ Đào Nha, 21h00 ngày 20/11
(责任编辑:Bóng đá)
下一篇:Soi kèo phạt góc Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/01
- Phíasau hào quang của nghề MC có những điều khó nói. Ca sĩ hay diễn viên, hoa hậu,người mẫu đến diễn rồi về, nhưng MC thì phải "chịu trận" suốt buổi và theo sátmọi diễn biến trên sân khấu thậm chí ''chữa cháy'' khi có sự cố. Ức chế với MC Việt
MC bị ngựa hất, ngã đập đầu vào đá
" alt="Những sự cố để đời của MC Việt" /> - Mẹ tôi năm nay 60 tuổi. Cách đây 5 tháng, bà bị tai biến mạch máu não. Sau một thời gian điều trị, mẹ tôi xuất viện về nhà với di chứng liệt nửa người khiến cuộc sống của bà vô cùng khó khăn, đau đớn.
Bố tôi mất cách đây 3 năm. Mẹ tôi sống cùng con trai, con dâu và 2 đứa cháu nội trong căn nhà mặt phố bố mẹ tôi mua từ ngày ông bà còn trẻ. Em trai và em dâu tôi dùng tầng 1 của ngôi nhà để mở cửa hàng. Công việc kinh doanh rất thuận lợi.
“Một mẹ già bằng 3 người ở”, khi còn khỏe, mẹ tôi hết lòng giúp đỡ con. Bà chăm cháu, đi chợ, nấu cơm, làm hết việc nhà để con trai và con dâu lo làm ăn buôn bán. Tôi lấy chồng cách nhà đẻ gần 30 km nên chỉ thỉnh thoảng ghé qua thăm mẹ. Thương mẹ vất vả, nhiều lần tôi khuyên bà nghỉ ngơi nhưng bà gạt đi, coi việc giúp đỡ con cái là niềm vui lớn nhất lúc tuổi già.
Vậy mà khi mẹ tôi bị tai biến, em trai và em dâu tôi rất thờ ơ, đùn đẩy trách nhiệm và không tận tâm chăm mẹ. Suốt thời gian mẹ tôi nằm viện, tôi là người túc trực bên bà, vợ chồng em trai tôi kiếm cớ bận công việc, chỉ ghé qua thăm mẹ vài lần.
Đến khi mẹ tôi ra viện, sau khi bàn bạc, thống nhất với em trai và em dâu, tôi thuê một người giúp việc để chăm bà, trả lương cho họ 5 triệu đồng/ tháng. Trong đó, tôi góp vào 2 triệu đồng/tháng, coi như một phần trách nhiệm của người con.
Ảnh có tính chất minh họa. Nguồn ảnh: Internet
Mẹ tôi bị liệt nửa người bên trái nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, minh mẫn. Phải nằm một chỗ, bà rất buồn phiền, đau khổ. Lần nào tôi sang thăm, mẹ tôi cũng khóc. Bà vừa buồn vì bệnh tật, vừa buồn vì cách cư xử của con trai và con dâu.
Từ khi mẹ tôi phải nằm liệt, vợ chồng em trai tôi phó mặc bà cho người giúp việc, có khi cả ngày không hỏi mẹ 1 câu. Vì bà phải vệ sinh trên giường nên em dâu tôi sợ bẩn, không cho cháu nội gần bà.
Khi bà đi vệ sinh, ăn uống vương vãi thì em dâu tôi cáu gắt, nói những lời nặng nhẹ khó nghe. Em trai tôi bênh vợ, khi tôi phê phán em dâu, nó gạt đi và nói: “Bà như thế ai mà chịu được, chị sống cùng xem có sợ không?”.
Những ngày người giúp việc nghỉ làm, tôi phải sang chăm mẹ vì em trai, em dâu tôi kiếm cớ bận việc, không chịu thay bỉm và vệ sinh cho bà. Thậm chí có khi một giờ chiều, em dâu tôi vẫn chưa cho mẹ ăn trưa.
Khi tôi hỏi, em dâu tôi tỉnh bơ đáp: “Em quên mất. Chị đi mua cháo mà đút cho bà”. Tôi giận quá, mắng cho em dâu một trận thì em trai tôi lớn tiếng: “Vợ chồng tôi chỉ có thế thôi. Chị giỏi thì sang chăm bà. Mà chị đưa được bà đi thì càng tốt. Vợ chồng tôi chán lắm rồi”. Càng ngày, thái độ vợ chồng em trai tôi càng ngang ngược khiến tôi ức chế vô cùng.
Thương mẹ, tôi cố gắng thu xếp công việc gia đình, thường xuyên qua lại để bà đỡ tủi. Cũng may chồng tôi là người hiểu biết nên rất thông cảm cho vợ, có thời gian anh còn sang chăm mẹ cùng tôi.
Mới đây, mẹ tôi nghe thấy em dâu tôi nói với chồng: “Không biết bao giờ bà mới chết? Bà chết thì vợ chồng mình mới hết khổ. Nghe nói bệnh này sống rất dai”. Mẹ tôi khóc rất nhiều. Nhưng thay vì suy nghĩ tiêu cực, bà nói: “Đến nước này, mẹ phải trị chúng nó thôi”.
Nói là làm, mẹ nhờ tôi mời luật sư đến nhà, trước mặt vợ chồng tôi và vợ chồng em trai, bà tuyên bố sẽ di chúc toàn bộ tài sản, trong đó có căn nhà đang ở cho tôi. Bà cũng nói rõ lý do bà làm thế. Nghe xong, vợ chồng em trai tôi chết lặng, mặt mũi tái mét, không nói được câu nào.
Di chúc đã được thảo, vị luật sư ra về tôi mới nói: “Thực lòng, tôi không tham tiền, tôi cũng không muốn đuổi cậu mợ và các cháu ra đường để chiếm căn nhà. Nhưng cách cậu mợ cư xử với mẹ tôi không chấp nhận được. Nếu cậu mợ suy nghĩ lại, đối đãi với mẹ tử tế, tôi sẽ từ chối quyền thừa kế và vẫn để cậu mợ sở hữu ngôi nhà”. Vậy là em trai và em dâu tôi vội vàng xin lỗi mẹ, xin lỗi chị và hứa từ nay sẽ không dám hỗn hào.
Đã 2 tháng kể từ ngày mẹ tôi lập di chúc, thái độ của vợ chồng em trai tôi thay đổi hẳn. Chúng quan tâm và chăm sóc mẹ tôi chu đáo hơn. Bệnh tình của mẹ tôi cũng có vẻ thuyên giảm. Bác sĩ nói nếu mẹ tôi kiên trì tập luyện, có thể bà sẽ đi lại được bình thường.
Vẫn biết, sự quan tâm tới mẹ của vợ chồng em trai tôi xuất phát từ lòng tham vật chất. Nhưng tôi vẫn hi vọng rằng khi cận kề bên mẹ, thấy rõ sự đau đớn của bà, chúng sẽ tỉnh ngộ và thương mẹ nhiều hơn.
(Theo Dân Việt)
" alt="Mẹ chồng trị con dâu bất hiếu" /> - - Hình ảnh một ông bố cầm tấm bìa loay hoay tìm cách che nắng cho con gái đang say giấc trên chiếc ghế dài trong khuôn viên của bệnh viện khiến dân mạng xúc động.Play" alt="Video người cha loay hoay che nắng cho con gái ngủ trên ghế" />
- Phân khúc crossover cỡ B nửa đầu 2024 có nhiều biến động. Trong đó, một trong những điểm nhấn là xe Nhật vươn lên chiếm ưu thế trước xe Hàn, điều mà trước đây chưa từng xảy ra." alt="Xe gầm cao cỡ B: xe Nhật lật đổ xe Hàn" />
- Đây là bài kiểm tra nhằm so sánh và tìm kiếm một khuôn mặt cụ thể trong cơ sở dữ liệu chứa nhiều hình ảnh đa dạng về màu da, sắc tộc do Viện Tiêu chuẩn và Công nghệ Quốc gia Mỹ (National Institute of Standards and Technology - NIST) tổ chức. Trong cuộc thi, VinBigdata cạnh tranh với các tên tuổi lớn như Canon từ Nhật Bản và CloudWalk từ Trung Quốc. Kết quả cuối cùng, VinBigdata xuất sắc trong 10 hạng mục Mugshot Webcam - một trong những hạng mục khó nhất của bảng xếp hạng.
FRTE 1:N Identification không chỉ là chương trình đánh giá khắt khe hàng đầu thế giới, còn được xem là "tiêu chuẩn vàng" để đánh giá độ chính xác và hiệu suất của công nghệ nhận diện khuôn mặt. Hiện tại, VinBigdata đứng đầu các công ty công nghệ Việt trong bảng xếp hạng này.
Theo Tiến sĩ Nguyễn Quý Hà, Giám đốc Khối công nghệ phân tích hình ảnh của VinBigdata thuộc Tập đoàn Vingroup, để đạt được kết quả này, đội ngũ kỹ sư thuộc Phòng công nghệ lõi của VinBigdata dành 6 tháng nghiên cứu và không ngừng cải tiến. Tất cả nhằm tối ưu các yếu tố như độ chính xác, tốc độ nhận diện, khả năng tìm kiếm nhanh và đúng khuôn mặt trong kho dữ liệu gần 200 triệu hình ảnh, với đủ các sắc tộc trên thế giới.
Ông cũng cho biết, trong tương lai họ tiếp tục cải tiến và tối ưu công nghệ để đảm bảo doanh nghiệp, các cơ quan tại Việt Nam có thể sử dụng sản phẩm chất lượng chuẩn quốc tế, đưa công nghệ Việt ra toàn cầu.
- - Chuyện biếu quà Tết thực sự là chuyện nói mãi không hết, mỗi nhà mỗi cảnh và đều mang những nỗi éo le riêng.
Khi chúng tôi mới sinh con thứ 2, tôi còn nhớ như in, mẹ chồng tôi ở quê lên thành phố sống cùng để trông cháu.
Gần Tết hai vợ chồng tôi bàn chuyện mua quà biếu 2 bên nội, ngoại. Tôi bảo, bố chồng mất rồi nên quà về quê nội chỉ có kẹo bánh và hộp cà phê. Quà quê ngoại thì cũng kẹo bánh như thế nhưng mua thêm 2 cân chè Thái Nguyên vì bố tôi nghiện uống chè.
Sau đó, vợ chồng tôi thống nhất tầm 25 tháng Chạp chồng tôi sẽ về quê ngoại biếu quà, hỏi thăm để ông bà phấn khởi. Vì năm nào cũng vậy 2 vợ chồng ăn Tết ở nhà nội từ 30 đến tận mùng 2, mùng 3. Ngày mùng 4 chúng tôi mới về quê ngoại.
Mẹ chồng tôi ngồi ở bàn uống nước, nghe hết câu chuyện của chúng tôi, bà không nói không rằng. Bữa cơm tối, bà nói không ăn mà lên giường nằm sớm hơn mọi ngày.
Hôm sau, tôi vừa đi làm về thì bác hàng xóm gọi với lại. Bác bảo, mẹ tôi đang bức xúc vì tôi chỉ trọng nhà đẻ, khinh nhà chồng.
Tôi chỉ cười và bảo: "Không có chuyện đó đâu bác". Tuy nhiên về nhà nhìn thái độ của mẹ chồng, tôi không thể làm ngơ. Bữa ăn cơm tôi hỏi: "Bà đang giận chuyện gì ạ? Có gì thì bà cứ dạy bảo con?".
Thế là được đà, bà buông bát và chửi vợ chồng tôi xối xả. Bà bảo tôi là loại dâu không được dạy bảo, chồng tôi là kiểu con trai đần độn đội vợ lên đầu.
Bà hét lớn: "Tết nhất thì phải về nhà nội đầu tiên chứ ai bế con cho chúng mày mà chúng mày khinh tao thế?". Rồi bà đay nghiến cả chuyện tôi biếu ngoại hơn nội hẳn 2 kg chè…
Ảnh có tính chất minh họa. Nguồn ảnh: Internet Mẹ chồng tôi nhấn mạnh vì chúng tôi bất hiếu nên bà trả cháu, không trông con cho vợ chồng tôi nữa, bà về quê. Tôi không cãi lại chỉ nói: "Tùy mẹ" khiến bà càng giận dữ. Bà xách túi ra về mà mặt phừng phừng.
Tết đó, tôi giận bà nên cũng không về quê chồng mà đăng ký trực tết ở đơn vị. Chồng tôi đưa con về quê nội mấy ngày.
Đến tận Rằm tháng Giêng, để cho chồng không phải đứng giữa hai bờ chiến tuyến, tôi cùng chồng về quê. Khi về nhà, trước lời năn nỉ của chồng, tôi phải tha thiết xin lỗi mẹ chồng, rằng "đúng là con đã làm sai rồi, ngày Tết thì phải lo lắng về nhà nội vì thuyền theo lái, gái theo chồng"…Tuy nhiên trong lòng tôi vẫn ấm ức lắm.
Mẹ chồng nghe tôi nói thế thì thôi không đay nghiến gì nữa. Nhưng cũng từ đó, tôi rút ra được bài học xương máu cho chính mình. Theo tôi, chuyện quà cáp biếu xén ngày Tết không thể cứ bô bô kể lể trước mặt mẹ chồng. Hơn nữa, cách nói năng với mẹ chồng tôi cũng phải cẩn thận từng ly từng tí.
Tôi có tật hồn nhiên nghĩ sao nói vậy. Có lần về quê chồng ăn Tết, tôi lỡ miệng chê bánh chưng bà nấu không ngon thế là chị chồng mách lại với mẹ chồng. Tối ấy bà mát mẻ bảo tôi: "Mẹ thấy con vào bếp vụng thối vụng nát mà cũng biết chê người khác cơ à?". Tôi nghe thế tái mặt vì sợ...
Vậy đấy các chị em à. Sống với mẹ chồng không đơn giản như mẹ mình, ngày Tết từ biếu quà cáp đến lời ăn tiếng nói phải cận thận từng li từng tí không là "lãnh đủ". Đấy là bài học mà mẹ đẻ tôi chưa hề dạy tôi hồi tôi là con gái.
Bây giờ, sau 7 năm làm dâu, tôi mới thấy mình thật chín chắn và khôn khéo so với cái thời chân ướt chân ráo về làm dâu nhà chồng.