Đây là nơi Microsoft thiết kế, thử nghiệm và đánh giá các sản phẩm phần cứng mới nhất của hãng, trên những thiết bị thử nghiệm đôi khi trông rất kỳ quặc.Microsoft đặt tên cho phòng thí nghiệm này là Building 87, thực chất là một tổ hợp bao gồm nhiều phòng thí nghiệm, thiết bị nhà máy, máy móc kiểm định, hay thậm chí là cả những căn phòng cách âm tốt nhất thế giới.
Chính tại nơi đây, các thiết bị của Microsoft như laptop Surface Book, máy chơi game Xbox One S được thiết kế, làm mẫu và hoàn thiện.
Bề ngoài của tòa nhà Building 87 trông rất bình thường như bao văn phòng khác của Microsoft. Tuy nhiên, bên trong là các phòng thí nghiệm phần cứng hiện đại nhất của hãng. Ở đây không hạn chế các ý tưởng, thậm chí là những ý tưởng điên rồ nhất.
Nói như Ralf Groene, người đứng đầu bộ phận Thiết kế Công nghiệp của Microsoft, thì mỗi ngày họ nhận được 150 ý tưởng tồi và chỉ có một ý tưởng thực sự tốt. Các kỹ sư được tự do sáng tạo và được "cho phép thất bại". Thậm chí CEO Microsoft, Satya Nadella, cũng ủng hộ cách tiếp cận này để tìm ra những ý tưởng xuất sắc nhất.
 |
Ralf Groene, trưởng bộ phận thiết kế công nghiệp của Microsoft, đang đứng trước mô hình mẫu vỏ kiêm bàn phím của Surface Pro 4. |
Trong hình trên là mẫu vỏ kiêm bàn phím Type Cover dành cho Surface Pro 4 trước khi chúng biến thành bàn phím đầy đủ chức năng, mỏng và tùy biến của chiếc laptop kiêm tablet này.
Thế nhưng, hành trình để tạo ra thiết kế bàn phím cách tân đó không phải dễ dàng, và công việc này được giao cho nhà thiết kế tài năng Kait Schoeck. Nhóm của bà đã phải loại bỏ rất nhiều thiết kế trước khi chọn được mẫu ưng ý.
 |
Nhà thiết kế tài năng Kait Schoeck với mẫu sản phẩm. |
Với cơ chế rất phức tạp, nhóm phần cứng của Microsoft đã tạo ra mẫu thử nghiệm cơ chế lẫy độc đáo của Surface Book, rồi sau đó thu gọn cơ chế này để tích hợp vào laptop.
 |
Kiểm tra toàn bộ linh kiện sản phẩm. |
Các phần riêng rẽ của Surface Book đều trải qua quy trình kiểm lỗi như thế này. Microsoft kiểm thử tất cả các loại bản lề, thiết kế bàn phím và cách thức cân bằng giữa trọng lượng và công năng.
 |
Chiếc máy CNC để cắt kim loại. |
Microsoft đã sử dụng những chiếc máy CNC khổng lồ để cắt kim loại bằng động cơ phun nước cực mạnh. Mục đích là tạo ra linh kiện thử nghiệm chỉ trong ngày một ngày hai. Đôi khi thử nghiệm hàng chục lần mới chọn ra mẫu ưng ý. Trung bình mỗi ngày, phòng thí nghiệm làm ra 50 mẫu kiểm tra nhanh.
 |
Phòng thí nghiệm dùng tới 4 chiếc máy in 3D cỡ lớn để in mẫu. |
Ngoài sắt thép, nhóm kỹ sư phần cứng Microsoft còn phải làm việc rất nhiều với chất liệu nhựa. Trong tòa nhà Building 87 đặt 4 chiếc máy in 3D cực lớn sử dụng chất liệu nhựa để in. Và dĩ nhiên, chính những chiếc máy in này đã tạo ra bộ điều khiển cầm tay của Xbox One.
Các kỹ sư cũng thử với đủ loại màu sắc, hoa văn và chất liệu khác nhau cho thiết bị phần cứng mới chỉ trong thời gian rất ngắn. Thậm chí, họ còn làm ra những loại "đồ chơi" nhựa màu mè để ráp những mẫu sản phẩm đơn giản.
 |
Đôi khi các công cụ làm ra trông như đồ chơi. |
Hầu hết nhóm phần cứng của Microsoft đều trong cùng tòa nhà để làm việc cho dễ. Các tòa nhà khác trong khu Building 87 là nơi đặt các máy công nghiệp cỡ lớn cùng các phòng thí nghiệm sản phẩm.
Ngoài công nghệ, Microsoft cũng đẩy mạnh mảng khoa học. Tòa nhà Building 87 là nơi đặt Phòng Thí nghiệm Cao cấp (ASL). Một nhóm chuyên gia đang làm việc tại đây dưới sự dẫn dắt của nhà khoa học nổi tiếng Stevie Bathiche. Nhóm của ông thực hiện các thí nghiệm thuộc dạng bí mật nhất của Microsoft.
 |
Phòng thí nghiệm cao cấp của Microsoft chuyên nghiên cứu các dự án, công nghệ tuyệt mật. |
Ngay cả cách thức người dùng cầm nắm sản phẩm công nghệ cũng được nghiên cứu tại Phòng Thí nghiệm Nhân tố Con người (HFL). Có quá nhiều máy ảnh DSLR được gắn ở đây để scan đầu người để giả lập các dạng đầu khác nhau phục vụ cho việc thiết kế tai nghe và các dạng màn hình chùm đầu kiểu Microsoft HoloLens.
Nơi đây còn thử nghiệm những thiết bị kỳ quặc, chẳng hạn chiếc găng-tay trong hình dưới đây có khả năng đo kích cỡ và lực bàn tay, giúp đội ngũ thiết kế tạo ra sản phẩm phù hợp với tất cả người dùng.
 |
Dữ liệu từ găng tay giúp thiết kế sản phẩm phù hợp với người sử dụng. |
Building 87 cũng là nơi đặt căn phòng yên tĩnh nhất thế giới. Microsoft gọi đây là "căn phòng không có tiếng vọng", dùng để tạo ra hệ thống loa tốt hơn cho máy tính bảng và máy tính xách tay cho đến cải thiện chất lượng cuộc gọi Skype mà không bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm tiếng ồn từ thế giới bên ngoài.
Căn phòng này hấp thu tới gần 100% âm thanh, được thiết kế cho việc thử nghiệm các thiết bị âm thanh. Tầm nghe ở đây giảm xuống -20,3 db, tức là đạt tới giới hạn về vật lý.
 |
Căn phòng yên tĩnh nhất thế giới nằm trong phòng thí nghiệm của Microsoft. |
Để dễ hình dung hơn, tầm nghe của con người từ 0-125 db, tiếng thở khẽ ở mức 10 db, tiếng lá xào xạc khoảng 20 db, còn trò chuyện thông thường là 60 db. Trên 105 db tai sẽ đau đớn, còn trên 115 db trong khoảng thời gian dài sẽ bị điếc.
Căn phòng của Microsoft đạt kỷ lục Guiness là nơi yên tĩnh nhất Trái Đất, phá vỡ kỷ lục -13 db trước đó của phòng thí nghiệm Orfield ở Minnesota, Mỹ.
Theo Gia Nguyễn/Zing
" alt=""/>Bên trong phòng thí nghiệm đặc biệt của Microsoft
Tối thứ ba, ngày 21/8/1945, nhà vật lý người Mỹ Harry Daghlian đang làm việc trong phòng thí nghiệm quốc gia siêu mật Los Alamos của chính phủ Mỹ tại New Mexico. Anh đang làm một thí nghiệm rất phức tạp liên quan tới “lõi quỷ” - một khối plutonium vốn là nhiên liệu trong hầu hết các quả bom hạt nhân.Thí nghiệm chết người
Daghlian đặt các khối kim loại hình viên gạch quanh khối plutonium đó và khiến loại nhiên liệu này vốn đã rất không ổn định, nay lại càng không ổn định hơn. Daghlian là một người tham gia Dự án Manhattan của chính phủ Mỹ. Từ năm 1942, dự án này đã phát triển những quả bom nguyên tử đầu tiên của thế giới. Họ đã thành công khi chỉ vài tuần trước thí nghiệm trên của Daghlian, hai quả bom nguyên tử đã được thả xuống thành phố Hiroshima và Nagasaki của Nhật Bản, giết chết 100.000 người ngay tức thì và hàng chục nghìn người những ngày sau đó. Chưa đầy một tuần sau, Nhật Bản đầu hàng quân Đồng minh, kết thúc Chiến tranh Thế giới thứ hai.
 |
Harry Daghlian. |
Đối với Daghlian và các nhà khoa học, điều đó có nghĩa là sẽ có thêm nhiều việc để làm. Mỹ là nước duy nhất có vũ khí hạt nhân vào thời điểm bấy giờ. Tuy nhiên, Mỹ biết rằng sẽ không duy trì vị trí độc tôn này được lâu. Nếu muốn tồn tại khi kẻ thù cũng có hạt nhân, Mỹ phải làm cho vũ khí hạt nhân của mình hiệu quả hơn nữa. Đây là lý do mà Daghlian đang làm thí nghiệm tối hôm 21/8 ở Los Alamos.
Daghlian mới 24 tuổi. Anh đã tham gia Dự án Manhattan năm 1943 khi vẫn là sinh viên vật lý tại trường Đại học Purdue. Anh đã hỗ trợ phát triển mấy quả bom được thả xuống Nhật Bản. Dù chúng gây tác dụng hủy diệt nhưng thực ra không phải là những quả bom nguyên tử hoàn hảo. Một trong những vấn đề chính đối với các nhà khoa học là xác định xem làm thế nào để tận dụng hoàn toàn nhiên liệu hạt nhân của quả bom. Cả hai quả bom nổ ở Nhật Bản chỉ sử dụng một phần rất nhỏ nhiên liệu để phát nổ.
Loại nhiên liệu phổ biến nhất được dùng trong vũ khí hạt nhân là một loại plutonium tên là plutonium-239 hay gọi tắt là Pu-239. Đây là một chất phóng xạ tự nhiên, tức là nguyên tử phóng hạt nguyên tử từ hạt nhân. Một số hạt nguyên tử là neutron. Neutron lớn đến mức nếu nó vô tình va chạm với một nguyên tử khác, có thể làm vỡ nguyên tử này, khiến nguyên tử này tự phóng neutron.
Trong phòng thí nghiệm, Daghlian đứng quanh một khối cầu Pu-239 to bằng quả bóng mềm màu xám. Đó là lõi của một quả bom hạt nhân, là phần gây nổ cho quả bom. Anh làm thí nghiệm với lõi này để xác định kích thước và mật độ chuẩn của lõi trong một quả bom.
 |
Khối cầu plutonium có biệt danh “lõi quỷ”. |
Daghlian bắt đầu xếp các viên hợp kim cứng quanh lõi. Viên hợp kim cứng có mật độ rất đặc và bức xạ phóng xạ neutron. Các viên kim loại bao bọc lõi càng khít thì càng nhiều neutron được bức xạ trở lại lõi chứ không chỉ đơn giản là thoát ra. Điều này có nghĩa là tỷ lệ neutron va đập và tỷ lệ nguyên tử phân tách lõi tăng lên khi Daghlian xếp thêm các viên kim loại. Một máy đếm sẽ hiện thông số để Daghlian biết thí nghiệm có hoạt động không. Daghlian muốn phản ứng dây chuyền tăng lên tới mức tối đa mà vẫn trong tầm kiểm soát.
Daghlian tiếp tục dùng tay xếp các viên kim loại thành bức tường cao hơn 25 cm quanh lõi plutonium. Máy đếm ngày càng quay dữ dội và đang sắp tới mức không thể kiểm soát. Daghlian nhanh tay giật một viên kim loại ra và làm rơi nó. Viên kim loại rơi ngay bên trên quả cầu plutonium. Lúc này, quả cầu plutonium đang trong tình trạng không kiểm soát được. Một tia lửa màu xanh lóe lên do hiệu ứng của một đợt phun phóng xạ đột ngột. Chiếc máy đếm rít lên từng hồi. Daghlian hoảng sợ chộp lấy viên kim loại bị rơi và lại làm rơi lần nữa. Anh cố lật úp cái bàn đang làm thí nghiệm nhưng nó quá nặng. Cuối cùng, anh đành bắt đầu nhặt từng viên kim loại quanh khối plutonium ra. Phản ứng dây chuyền cuối cùng cũng ngừng, máy đếm im lặng.
Một phút trôi qua và đối với Daghlian, một phút này rất nặng nề với anh. Anh đã bị phơi nhiễm một lượng lớn phóng xạ. Chỉ trong vòng vài giờ, Daghlian bắt đầu cảm thấy buồn nôn, dấu hiệu đầu tiên của việc nhiễm phóng xạ. Anh vào viện. Vài ngày sau, bàn tay tiếp xúc trực tiếp với phóng xạ bắt đầu phồng rộp do các vết bỏng phóng xạ. Sức khỏe sụt giảm nhanh chóng vào 25 ngày sau, ngày 15/9, Daghlian chết.
Tai nạn của Daghlian xảy ra vào buổi tối. Trước đó, anh đã làm một ca ngày như bình thường nhưng lại quay lại phòng thí nghiệm lúc 21 giờ 30 sau bữa tối. Ca làm tối không phải của Daghlian. Và anh cũng không có nhiệm vụ thực hiện thí nghiệm quan trọng này mà không có một nhà khoa học nào ở cạnh. Tới ngày nay, không ai biết tại sao Daghlian lại ở trong phòng thí nghiệm vào tối đó.
Cái chết tiếp theo
Chín tháng sau cái chết của Daghlian, tháng 5/1946, lõi plutonium mà anh đang thí nghiệm được chuyển để sử dụng trong một quả bom thực sự sẽ được cho phát nổ thí nghiệm ở Thái Bình Dương. Ngày 21/5, Louis Slotin, bạn và đồng nghiệp của Daghlian đã quyết định thực hiện thí nghiệm cuối cùng với khối plutonium. Thí nghiệm của Slotin tương tự như của Daghlian nhưng thay vì dùng các viên kim loại, anh dùng hai bán cầu như cái bát làm bằng bê ri (Be) - một kim loại có thể bức xạ neutron. Một bán cầu được đặt trong khung trên bàn. Slotin đặt lõi plutonium trong bán cầu, sau đó úp nửa bán cầu kia lên.
 |
Bàn tay phồng rộp của Daghlian. |
Tuy nhiên, Slotin không thể đậy kín lõi và do đó, đã lặp lại sai lầm của Daghlian là để cho phản ứng dây chuyển không thể kiểm soát được xảy ra. Trong quá trình phản ứng, nửa bán cầu trên rơi xuống và điều gì xảy ra đã xảy ra. Thí nghiệm của Slotin còn để lại hậu quả nghiêm trọng hơn thí nghiệm của Daghlian là vì có 7 người đang đứng quanh bàn xem Slotin làm việc.
Khi phản ứng không thể kiểm soát, Slotin đã dùng tay không để cầm nửa bán cầu và đã bị phơi nhiễm lượng phóng xạ gấp Daghliannhiều lần. Hậu quả đến ngay tức thì. Slotin nôn mửa khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm. 9 ngày sau khi chịu đựng trong đau đớn, Slotin đã chết. “Lõi quỷ” (Demon Core) - biệt danh mà các nhà khoa học ở Los Alamos đặt cho lõi plutonium đã giết chết nạn nhân thứ hai.
Trong thực tế, điều đáng buồn là Daghlian và Slotin không phải là hai nạn nhân duy nhất của “lõi quỷ”. Binh nhì Robert J. Hemmerly 29 tuổi đang làm bảo vệ trong phòng thí nghiệm thì tai nạn của Daghlian xảy ra. Anh đang đứng gần bàn đọc báo ở phía cuối phòng thí nghiệm thì nhìn thấy tia lửa xanh. Anh này chết sau đó 33 năm ở tuổi 63 vì bệnh bạch cầu. Nguyên nhân được cho là do phơi nhiễm phóng xạ trong sự cố tại phòng thí nghiệm.
Alvin Graves là người đứng gần Slotin nhất trong tai nạn. Người này nhập viện vài tuần sau đó do bị nhiễm độc phóng xạ nghiêm trọng. Anh gặp các vấn đề sức khỏe kéo dài như mất thị lực và chết 18 năm sau đó do các biến chứng liên quan tới phóng xạ. Trong số 6 người trong phòng cùng Slotin, ba người đều chết sớm vì “lõi quỷ”.
 |
“Lõi quỷ” đã được kích nổ trên Thái Bình Dương. |
Ngày 1/7/1946, lõi Pu-239 đã được kích hoạt gần quần đảo Bikini trên Thái Bình Dương. Đây là vụ nổ bom hạt nhân thứ tư trong lịch sử. “Lõi quỷ” đã biến mất. Vụ thử bom ở Bikini kết liễu “lõi quỷ” đã sử dụng lượng nhiên liệu hạt nhân cao hơn rất nhiều lần so với ba vụ nổ bom trước đó. Mỹ đã cho một vài con tàu không có người đang neo đậu trong vùng thả bom để nghiên cứu hiệu ứng của quả bom. Bị nhốt trong các tàu này là 57 con chuột lang, 109 con chuột thường, 146 con lợn, 176 con dê và 2.030 con chuột bạch. Quả bom đã giết chết 10% các con vật này ngay tức khắc. Phần lớn những con còn lại chết vì nhiễm độc phóng xạ trong những tuần sau đó.
Ít nhất một con thoát khỏi cơn giận của “lõi quỷ” và trở nên nổi tiếng. Đó là con lợn nặng chừng 22 kg có ký hiệu là Lợn 311. Tàu mà Lợn 311 bị nhốt đã chìm sau vụ nổ nhưng con lợn này được các thủy thủ tìm thấy đang bơi trên đại dương. Nó được đưa về Viện Nghiên cứu Y học Hải quân ở Maryland và sống tiếp 3 năm, nặng tới 272 kg. Năm 1949, Lợn 311 được tặng cho Vườn thú Quốc gia ở Washington DC và chết năm 1950.
Theo Baotintuc
" alt=""/>Ám ảnh “lõi quỷ” chết chóc