Bảo Thanh: Tôi lấy chồng và có con đàng hoàng, có gì đâu mà xì xào

  发布时间:2025-03-06 17:08:13   作者:玩站小弟   我要评论
Nữ diễn viên 'Sống chung với mẹ chồng' nói cô không ngại vác bụng bầu đi học, cũng không sợ những lờ bảng xếp hạng tennisbảng xếp hạng tennis、、。

Nữ diễn viên 'Sống chung với mẹ chồng' nói cô không ngại vác bụng bầu đi học,ảoThanhTôilấychồngvàcóconđànghoàngcógìđâumàxìxàbảng xếp hạng tennis cũng không sợ những lời xì xào bàn tán của thiên hạ.

Phim của Bảo Thanh, 'Mr Cần Trô' Xuân Nghị trúng đậm

Bảo Thanh, Phương Oanh, Mạnh Trường, Hồng Diễm tụ tập cổ vũ tuyển VN

Bảo Thanh, Thúy Ngân, Phương Oanh hét lên vì chiến thắng của tuyển VN

Trường Giang than trời vì bị 'trù ẻo' chuyện hôn nhân với Nhã Phương

Ca sĩ Thanh Thảo 41 tuổi trẻ trung khó tin bên con gái mới sinh

{ keywords}
Bảo Thanh không bao giờ quên chuyện buồn trong quá khứ. 

Tôi quỳ khóc cạnh quan tài bố mà bùn ngập cả chân

- Gần đây câu chuyện về cái tết đầu tiên khi về nhà chồng của Bảo Thanh lại được chia sẻ lại khiến nhiều người xúc động. Thời gian trôi qua có làm chị vơi bớt nỗi buồn?

Bây giờ là gần 8 năm rồi từ ngày tôi lấy chồng và bố tôi ra đi, 27/2/2011. Tết buồn nhất là cái Tết năm 2011, bố tôi mất đột ngột khi mới 53 tuổi. Hôm đó đúng 27 tết, cả nhà đau đớn. Năm đó cả nhà mất tết.

Ngày bố mất trời mưa dầm gió bấc, sát Tết rồi ai cũng sum vầy cùng gia đình mà nhà mình thì lại mất đi người trụ cột. Nhưng cũng may là trước khi ra đi, bố cũng kịp bế bồng cháu ngoại vì khi đó em Bin được 4 tháng tuổi rồi. Tôi thì nuôi con mọn, sức khoẻ còn chưa ổn định mà ngày bố mất, trời rét căm căm. 

Bố tôi mất ở viện mà tục lệ ở quê không cho mang vào nhà, phải dựng rạp ở sân đá bóng của làng, mưa lâu quá đất nhão, bước đi là lún xuống. Tôi quỳ khóc cạnh quan tài bố mà bùn ngập cả chân. Cái tết đầu tiên khi làm dâu của tôi là chồng đi trực, một mình ở nhà ôm con và chăm lo cho gia đình đúng nghĩa mẹ bỉm sữa chăm chồng nuôi con.

- Chị có chia sẻ là chỉ cái tết đầu tiên làm dâu được ở cùng mẹ vì năm đó bố mới mất, còn vài cái tết sau đó thì sao?

Những tết sau tôi vẫn qua lại nhà ngoại đến 30 tết và đón giao thừa cùng gia đình nhà chồng. Mùng 1 là hai mẹ con rủ nhau đi lễ chùa và mùng 2 tôi mới được sang nhà mẹ. Mùng 1 tết nội, mùng 2 tết ngoại mà. Năm nay tôi sẽ cố gắng thuyết phục mẹ ra Hà Nội đón tết với vợ chồng tôi. Mẹ tôi không thích ở Hà Nội mà thích về quê hơn. Nhà tôi với nhà chồng ở quê gần nhau nên tôi chạy qua chạy lại liên tục, mất có 10 phút đi xe. Chỉ có điều, khoảnh khắc đoàn viên cùng nhau đón giao thừa mà có đầy đủ cả gia đình bây giờ mãi mãi không còn nữa.

Tôi bầu bụng to nhưng vẫn thi học kỳ bình thường

{ keywords}
Nữ diễn viên sinh con khi mới 21 tuổi. 

- Kết hôn và có con sớm, khi bạn bè tuổi chị còn tung tẩy vui chơi thì chị sớm có gia đình tất bật làm mẹ, nhìn lại những năm đầu tiên ấy có khi nào chị thấy áp lực vì làm mẹ, làm vợ quá sớm?

21 tuổi thực sự là trẻ, nhưng tôi không quá bỡ ngỡ về việc nuôi con vì có ông bà hai bên hỗ trợ, nhất là mẹ tôi. Thêm nữa khi mới học cấp 2, cấp 3 tôi đã rất thích và hay trông trẻ con giúp nhà hàng xóm nên cũng biết cách cho ăn hay bồng bế. Do vậy tôi không bị áp lực lắm. Lúc đó tôi vừa chửa - đẻ - nuôi con nhưng vẫn cố gắng tốt nghiệp chỉn chu ở trường sân khấu. Tôi bầu bụng to nhưng vẫn thi học kỳ bình thường cùng các bạn. Bài thi năm đó tôi vẫn nhớ là vai diễn người vợ trong vở Macbeth và được NSND Lê Khanh cho 10 điểm tuyệt đối. Mẹ Khanh bảo điểm 10 này là dành cho con trai trong bụng (cười).

- Vẫn còn đang đi học mà vác bụng bầu đến lớp chị có ngại hay sợ trong trường xì xào không?

Tôi lấy chồng và có con đàng hoàng, có gì đâu mà xì xào. Ngược lại khi đó mọi người rất thương, quý mến và các thầy cô luôn tạo điều kiện giúp đỡ. Có lúc học môn Triết lâu quá, sữa về căng ngực ướt cả áo, tôi xin về, chưa kịp nói hết câu cô đã bảo thôi chạy về cho con bú đi, xong lại chạy lên lớp học tiếp vì tôi thuê nhà gần trường. Bao nhiêu năm học trong trường tôi học hành như nào các thầy cô đều biết nên quý và thương lắm, tạo điều kiện hết sức có thể. Do vậy mình càng phải cố gắng học tốt, học bổng vẫn lĩnh đều đều. 

Chồng tôi không sợ vợ đâu

{ keywords}
Nữ diễn viên luôn có chồng đi cùng ở các sự kiện. 


- Chị và chồng bên nhau đã được gần 10 năm, trong showbiz chắc có mỗi chồng Bảo Thanh là chăm tháp tùng vợ đi sự kiện nhất dù không trong showbiz. Lý do là muốn đi cùng để bảo vệ vợ như vệ sĩ riêng hay vì lý do gì?

Lý do chồng tôi hay đi cùng tới các sự kiện một phần là do muốn đảm bảo an toàn cho tôi, phần là do anh ấy muốn tìm hiểu và chia sẻ công việc với tôi, và còn lại là chắc anh ấy sợ tôi... buồn. Tôi là người hay nghĩ, nhiều khi tôi hay bị lo nghĩ quá. Thêm nữa bây giờ tôi bị tiền đình nên hay chóng mặt. Tôi đi làm nhiều cũng lao lực, ăn uống lại thất thường nữa, thỉnh thoảng đang lái xe bị chóng mặt toàn phải tạt vào lề đường nghỉ. Tôi bị ngất nhiều rồi nên anh ấy lo. Anh ấy lái xe chở vợ đi để nếu tôi có ngất thì còn... bế về. Có lần tắm tôi ngất lăn đùng ra làm anh ấy sợ xanh mặt. 

- Không phải người trong showbiz, vợ lại nổi tiếng và xinh đẹp, chồng chị có lơ lắng về điều đó?

Thật ra mình sống với nhau là tình nghĩa vợ chồng nó thiêng liêng lắm chứ. Chồng tôi không sợ vợ đâu, anh ấy yêu và thương tôi nhiều hơn. Anh ấy bên tôi 10 năm rồi nên rất hiểu vợ. Anh ấy là người lớn, là đàn ông lại còn hơn tuổi tôi, nên đôi khi là không thèm chấp và nhường nhịn tôi. Anh ấy vẫn hay nói trêu tôi là: khôn ngoan đối đáp người ngoài, tình chồng nghĩa vợ chớ hoài làm khổ nhau. Tôi ngạc nhiên và buồn cười lắm nhưng tôi thấy đúng! Anh ấy thương yêu vợ mình thì chẳng có gì sai mà. Nói là sợ vợ cũng được. Sợ vợ mình chứ có sợ vợ người đâu. 

- Sống trong showbiz nhiều cạm bẫy, Bảo Thanh có bao giờ nhận những lời đề nghị khiếm nhã không?

Cũng có chứ. Nhưng với bản tính bướng bỉnh và “bộ đội” như tôi thì anh nào có tới cũng sẽ sớm phải sợ, chắc chạy mất dép chứ còn ở đó mà đề nghị khiếm nhã gì. Tôi chẳng biết nói văn hoa nhưng mình thực cứ như đàn ông ấy, làm gì có ông nào lại thích một người “đàn ông đội lốt phụ nữ” như tôi. Cả thế giới chắc chỉ có mỗi ông chồng tôi là thích thôi. 

Xe tôi đi có 1 tỷ, gì mà sang

{ keywords}
Bảo Thanh: 'Trông thế thôi nhưng thực sự là vợ chồng tôi vất vả lắm'. 

- Giờ con trai đã lớn, Bảo Thanh có kế hoạch sinh tiếp không hay còn đang muốn tranh thủ tên tuổi còn hot để kiếm tiền, đóng phim?

Tôi cũng định sang năm Hợi sắp tới sẽ sinh con nhưng lại đang chuẩn bị vào phim mới nên không biết có kịp không nữa. Tôi mong bé thứ 2 sẽ là con gái cho có nếp có tẻ.

- Từ dạo 'Sống chung với mẹ chồng' hot là Bảo Thanh cũng hot theo. Thấy đồn là Bảo Thanh viết 1 status là 30 triệu, đổi xe sang, mua nhà Hà Nội và mới đây còn mua nhà Đà Nẵng vì kiếm tiền như nước. Thực hư thế nào?

Cát xê thì tùy công việc chứ mình có hét cát xê đâu. Thường thì mọi người tự trả giá đúng với hình ảnh của mình. Xe của tôi có hơn 1 tỉ thì đâu có phải là xe sang. Mua nhà Hà Nội là tiền vợ chồng tôi tích góp bao nhiêu năm và vay ngân hàng nữa đấy nhưng giờ thì tôi trả xong rồi. Còn nhà ở Đà Nẵng thì không phải là đồn đâu, tôi đang xây thật mà.

Ước mơ của tôi là có căn nhà trong Đà Nẵng và chồng tôi cũng đang có ý định kinh doanh trong đó nên 2 vợ chồng cùng cố gắng. Trông thế thôi nhưng thực sự là vợ chồng tôi vất vả lắm. Tôi không sung sướng quá như những gì mọi người nhìn thấy. Chúng tôi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm nên phải cố gắng rất nhiều vì mình không cố làm thì sẽ không có tích lũy. Mà cũng bởi mình còn cố gắng được nên chẳng mấy kêu than làm gì. Trời cho lộc tới đâu hưởng tới đó.

Quỳnh An

Thanh Hương 'Quỳnh búp bê' luôn cảm thấy áy náy với chồng

Thanh Hương 'Quỳnh búp bê' luôn cảm thấy áy náy với chồng

Thành công từ 'Quỳnh búp bê' khiến Thanh Hương luôn bận rộn. Dù chồng không bao giờ trách móc nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy với ông xã vì dành ít thời gian cho anh.

相关文章

  • {keywords}

    Theo trang Thenextweb, tính năng này được mở từ ngày hôm qua 13/2. Theo đó, Facebook sẽ đưa ra một thông báo trên News Feed của người dùng với mong muốn bạn có một ngày Valentine hạnh phúc và nhắc bạn chia sẻ một tấm thiệp ảo với bạn bè và những người thân yêu. Thiệp mừng có nhiều biểu tượng của tình yêu khác nhau cho người dùng lựa chọn. Sau đó bạn có thể chia trên Timeline của một người bạn, hoặc trên tường của mình. 

    Video hướng dẫn cách tạo thiệp mừng ngày Valentine của Facebook:

    cPlay'/>
  • Tuy nhiên, có lẽ vì quá nhạy cảm với tít báo kiểu này và với cụm từ “xử lý hình sự”, mà dư luận đã phản ứng có phần a rua với các sự việc có tính chất khác nhau.

    Với hai sự việc trên, rõ ràng phản ứng dữ dội của dư luận là chính xác. Nhưng ở sự việc sau, người ta cũng có phản ứng tương tự như trên, vô hình chung họ đang đấu tranh đứng về người có tội và tố ngược lại cơ quan thi hành pháp luật.

    Đọc coment của rất nhiều người, có thể nhận thấy họ dường như không đọc bài, để thấy tính chất của sự việc, mà chỉ chăm chăm đọc dòng tít mang tính chất khá giật gân, nhạy cảm, sau đó phản ứng gay gắt.

    Bạn có dám mở rộng lòng thương, tặng hai thanh niên dạt nhà, từng có tiền án trộm cặp, đốt tiền chơi game suốt cả đêm thức ăn và tiền không?

    Rất nhiều đọc giả sau khi đọc tít báo: “Cướp ổ bánh mỳ, hai thanh niên đối mặt án tù”, đã nhanh tay coment thế này: “ Khổ thân, chỉ vì miếng ăn mà tù tội, nếu tôi ở đó, tôi sẵn sàng mua cho họ ăn”, “Chỉ là ổ bánh mỳ thôi à, chủ quán nhẫn tâm quá”. Tôi mà là chủ quán, tôi cho các em luôn, chứ 45 nghìn đồng mà đưa lên công an”. “Tội nghiệp các em, chỉ vì đói thôi, tôi mà ở đó, tôi hoàn toàn có thể mua cho các em và tặng thêm các em tiền để sống qua ngày”.

    Vâng, quả là những dòng bình luận rất có tâm, rất thật lòng từ những người mới nghe phong phanh sự việc. Dường như nhiều người Việt có chung một đặc điểm như thế này: Họ nói rất hay, rất mạnh miệng trước những sự việc tưởng như ở đâu rất xa xôi, miễn nó đừng ảnh hưởng đến mình, miễn đừng ở cạnh mình là được. Điều này cũng tương tự như một chuyên gia tâm lý luôn khuyến khích, động viên một cô gái nào đó, chấp nhận một anh chàng tàn tật làm chồng, nhưng lại có thể từ mặt con gái mình nếu nó dám yêu một chàng trai như vậy.

    Điều đó có nghĩa, chắc chắn rằng 90% trong số những người nói thương xót và sẵn sàng mua cho hai thanh niên kia vài ổ bánh mỳ, sẽ co rúm người lại nếu hàng xóm cạnh nhà họ có hai thanh niên vừa có tiền án về tội trộm cắp, lại rủ nhau dạt nhà, chơi game suốt đêm nên hết tiền và nghĩ tới việc đi cướp. Thậm chí dù là gặp gỡ, nói chuyện với các thanh niên kiểu này cũng khiến họ e dè, vì ai cũng biết, với những đối tượng này, càng gần với họ, thì nguy cơ bản thân và gia đình đối mặt với nguy hiểm càng cao.

    Người Việt hay kêu gào, nhưng lại quá bao dung đến mức thiển cận?

    Bên cạnh những ý kiến sẵn sàng chi tiền cho hai thanh niên, thì đại đa số ý kiến đều thể hiện sự tức tối, giận dữ, phấn uất với cách xử lý vụ việc của nhà chức trách. Nhiều người còn thể hiện những câu nói đầy mỉa mai, ý nói thất vọng với hệ thống chính quyền, không bao dung và yêu thương người nghèo, những con người cùng khổ.

    Dưới đây là những coment đặc quánh sự phẫn uất như vậy:

    “Vì 45 ngàn đồng mà có thể phải đi tù, thiệt là hài”, “Vì quá đói.... Thật đau lòng”, “Ôi cười cái sự đời”, “Đọc tin này sao thấy đắng lòng quá”, “Vì đâu mà chúng cướp hai ổ bánh mì ? Thưa vì đói. Chuyện đáng để suy nghĩ !” “Hỏi vì sao lại có cướp giật, vì dân nghèo, hỏi vì sao nghèo, do không được học hành”; “Tội cho các em đói khát tha phương cầu thực và giờ thì tù tội. Có lẽ vào tù sẽ đỡ đói hơn”.

    Nhìn những coment kể trên, những người hiểu chuyện sẽ thấy chính những người đang thể hiện tình thương kia mới thật khôi hài. Tạm không nói đến chuyện mức án trên là nặng hay không nặng, vấn đề là pháp luật đã quy định, trước mắt, cơ quan thực thi pháp luật cứ áp dụng. Còn tại phiên tòa, những tình tiết giảm nhẹ, khoan hồng, hay những phản biện sẽ được nhắc đến sau.

    Vấn đề cần nói ở đây là: Tại sao những người phát biểu những lời rầu rĩ ở trên không tự mình hiểu ra: Hai thanh niên kia có thực sự không kiếm nổi 2 nghìn đồng để mua ô bánh mỳ chống đói không? Và có phải họ quá đói đến mức phải phạm tội để khỏi chết đói không?

    Dù kinh tế còn nghèo, thì ở Việt Nam, có lẽ thanh niên sức dài vai rộng không bao giờ bị đẩy đến mức đói khát phải đi ăn cướp. Thanh niên lâm vào đói khát chỉ có thể vì hai lý do: Lười lao động hoặc nướng hết tiền vào ăn chơi.

    Rõ ràng, hai thanh niên kia có tiền chơi game. Và vì mải chơi, hết tiền nên họ mới lâm vào cảnh đói khát. (Đó là chưa kể họ còn có xe máy làm phương tiện đi cướp). Vậy ở đây, cái đói của họ là đáng thương hay đáng trách? Và cái đói có biện hộ được cho hành vi sai trái của họ không?

    Nhiều người kêu gào, rằng ở Việt Nam, tệ nạn quá nhiều, trộm cắp đầy rẫy, pháp luật chưa nghiêm... Tạm chưa nói ở vụ việc trên, nên hay không nên xử lý hai thanh niên kia vài năm tù, mà vấn đề ở đây là thái độ của chúng ta đối với vụ việc. Người ta có thể xin tòa giảm nhẹ cho các bị cáo, có thể thể hiện sự cảm thông với các bị cáo, nhưng nói chuyện với thái độ mỉa mai, đầy phẫn uất với những người thi hành pháp luật thì có nên chăng?

    2 thanh niên bị truy tố về hành vi cướp giật bánh mì vì đói

    Dĩ hoà vi quý, “căn bệnh thế kỷ” của người Việt?

    Có rất nhiều vụ việc người ta phải ngạc nhiên trước thái độ của người Việt. Họ rất phẫn uất trước một vụ việc tiêu cực, thể hiện tinh thần đấu tranh đến cùng, nhưng khi đạt được một tý, một tý quyền lợi thôi, họ nhanh chóng cười xòa và để vấn đề đang còn ngổn ngang kia chìm êm.

    Đơn cử hai việc gần đây thôi. Vụ việc thứ nhất là vụ kiện của ca sĩ Thu Minh đối với nhà thầu vì chậm bàn giao căn nhà trăm tỉ mà cô đã ký hợp đồng mua. Nội tình sự việc thế nào, ai đúng ai sai chưa rõ. Chỉ có điều, những gì dư luận biết được là: Căn nhà trị giá 90 tỷ đồng. Thay vì phải nộp 15,8 tỷ đồng (tương đương 25% tổng giá trị hợp đồng) cho lần thanh toán đợt đầu tiên thì Thu Minh trình bày khó khăn, đề nghị chỉ thanh toán 2 tỷ đồng và được chủ đầu tư chấp nhận ký hợp đồng. Tuy nhiên, vì chủ đầu tư chậm bàn giao nhà theo thỏa thuận, nên Thu Minh đã kiện đòi bồi thường số tiền 12 tỷ đồng theo đúng như cam kết trong hợp đồng.

    Theo dõi sự việc, đa số người nhảy vào mắng Thu Minh là người thích “ăn đậm”, “đóng có 2 tỷ mà đòi bồi thường 12 tỷ”, “lợi dụng sơ hở của nhà đầu tư”. Theo dõi bình luận của nhiều người về vụ việc mà muốn cười rơi nước mắt. Bởi vì tinh thần dĩ hòa vi quý như vậy, nên hầu hết người mua nhà dự án đều bị chậm từ 1 năm đến vài năm, nhưng chẳng biết làm gì. Họ chỉ vừa ăn, vừa lầm bầm chửi nhà đầu tư, rồi... từ từ nuốt cục tức vào bụng.

    Vụ việc thứ 2, vụ án quán cà phê Xin Chào gần đây tiếp tục là một ví dụ cho tinh thần đấu tranh nửa vời của người Việt. Ngay sau khi vụ việc được sáng tỏ, chủ quán cà phê và luật sư muốn kiện đòi lại 17 triệu đồng đã bị buộc phải nộp phạt sai và “cân nhắc chuyện đòi bồi thường do bị truy tố oan”. Ngay lập tức, hàng trăm người đã nhảy vào, kêu ông là “đừng làm quá”, “tham thì thâm”. Tôi chỉ xin trích một ý kiến được hàng nghìn người thích dưới đây thay cho mọi bình luận:

     Ông anh ơi, nghèo chúng ta cũng đã nghèo lâu rồi có thêm chút cũng không giầu lên được. Mình đã nhẹ lòng được minh oan, đó là giá trị nhất! Chỉ nên lấy lại tiền phạt oan thôi còn như để đòi bồi thường theo luật thì đừng... Nhìn ông anh hiền hậu chất phát tôi nghĩ ông anh hiểu điều này. Cái gì bỏ qua được thì bỏ cho nhẹ người”.

    Đấy, người Việt mình vậy đấy. Khi bị ảnh hướng đến quyền lợi, thì họ hùng hổ la lối, chửi mắng... nhưng khi nhận được một tý, một tý quyền lợi, thì mặc nhiên cười khì và cho qua tất cả.

    Và vụ án hai thanh niên cướp ổ bánh mỳ cũng tương tự, có điều nó hơi ngược lại một chút. Người ta luôn kêu gào trộm cắp, tệ nạn... nhưng chỉ thấy hơi thương thương là họ lập tức dừng lại và bỏ qua tất cả, bất chấp những người đó có phạm luật hay không. Nhưng không dừng lại ở đó, họ thậm chí còn quay trở lại trách ngược nạn nhân hay những người có liên quan.

    Và nếu cứ nói và hành động theo bản năng, theo tình cảm mà ít dùng đến hiểu biết và lý trí, liệu bao giờ người Việt chúng ta mới văn minh lên được, bao giờ xã hội chúng ta mới văn minh hơn được?

     

     

    theo ign

    '/>

最新评论