Thế giới

Phản ứng của diễn viên khi VTV dừng chiếu phim 'Đừng bắt em phải quên'

字号+ 作者:NEWS 来源:Thể thao 2025-01-21 02:48:47 我要评论(0)

'Đừng bắt em phải quên' mới lên sóng được 9 tập từ 10/3 nhưng thông tin mới nhất đưa ra từ VTV đó là lich bóng dalich bóng da、、

'Đừng bắt em phải quên' mới lên sóng được 9 tập từ 10/3 nhưng thông tin mới nhất đưa ra từ VTV đó là sẽ ngưng phát sóng từ tối nay,ảnứngcủadiễnviênkhiVTVdừngchiếuphimĐừngbắtemphảiquêlich bóng da 23/3 với lý do "để phù hợp với việc sản xuất và phát sóng chương trình nhằm đáp ứng yêu cầu tuyên truyền của Đài THVN". Tuy nhiên chưa có bất cứ thông báo nào về thời điểm phim quay trở lại và sẽ phát sóng vào khung giờ nào. 

Ngay khi có thông tin trên, nhiều khán giả đang theo dõi bộ phim thắc mắc với những chia sẻ khó hiểu. Trang cá nhân của hai diễn viên đóng vai Ngọc (Quỳnh Kool) và Duy (Thanh Sơn) - cặp đôi đang được yêu thích nhất phim liên tục nhận những câu hỏi như: Sao phim ngưng chiếu vậy? Khi nào phát lại vậy?... 

{ keywords}
Quỳnh Kool và Thanh Sơn đang là cặp đôi có sức hút nhất phim. 

Trên fanpage 'Đừng bắt em phải quên', nhiều khán giả cũng bày tỏ sự tiếc nuối khi phim đột ngột ngưng chiếu. Bạn Phạm Thị Tiến Thịnh đặt vấn đề: "Một bộ phim phát sóng hàng triệu người xem mà lại nói dừng một thời gian không có thời gian cụ thể". Hụt hẫng dễ sợ, phim đang hay; Hoãn ngay bộ phim mình theo dõi và thích; Tự nhiên chiếu được vài tập rồi ngừng không rõ lý do''... là những bình luận của các fan đang theo dõi phim.

Chia sẻ với VietNamNet, diễn viên Quỳnh Kool (vai Ngọc) nói: "Tôi cũng mới biết thông tin dừng phim, hơi buồn vì ê kíp vẫn đang trong giai đoạn ghi hình những tập cuối". Quỳnh Kool nói tôn trọng quyết định của VTV nhưng lý do cụ thể như thế nào vẫn chưa rõ. Mặc dù vậy nữ diễn viên 9X nói cô tin phim sẽ sớm trở lại. Cô chia sẻ kể từ sau "Quỳnh búp bê" đây là phim cô thực sự rất cố gắng cho vai diễn và chuẩn bị mọi thứ cho nhân vật của mình.

{ keywords}
Quách Thu Phương (giữa) cùng hai diễn viên Hoàng Hải, Quỳnh Kool. 

Với diễn viên Quách Thu Phương, 'Đừng bắt em phải quên' là bộ phim nhiều ý nghĩa với chị bởi vai Ngân đánh dấu sự trở lại với phim ảnh sau nhiều năm vắng bóng của nữ diễn viên 'Của để dành'. Những ngày qua chị liên tục chia sẻ hình ảnh trên trường quay những tập cuối cùng các bạn diễn. Tuy nhiên trái với dự đoán của nhiều người, Quách Thu Phương rất bình tĩnh đón nhận thông tin phim mình đóng ngưng phát sóng đột ngột. "Chuyện bình thường mà, đây là chủ trương của Chính phủ và công tác tuyên truyền của Đài trong thời gian chung tay chống dịch, phim cũng chưa quay xong", nữ diễn viên chia sẻ với VietNamNet.

Về phía diễn viên Hoàng Xuân chỉ thông báo ngắn gọn trên trang cá nhân việc phim mình đóng ngưng phát sóng và hứa: "Chúng mình sẽ sớm trở lại và lợi hại hơn xưa".  

{ keywords}
Diễn viên Hoàng Xuân (áo chấm bi) trên trường quay. 

Trước "Đừng bắt em phải quên", phim "Quỳnh búp bê" cũng từng bị ngưng chiếu đột ngột sau khi mới phát 6 tập đầu tiên vào tháng 7/2018. Nội dung phim khi đó được cho là không hợp với kênh sóng VTV1. Tuy nhiên tới đầu tháng 9/2018 "Quỳnh búp bê" được lên sóng trở lại nhưng trên kênh VTV3, vào khung giờ muộn hơn.  

Mỹ Anh

'Đừng bắt em phải quên' bị dừng chiếu trên VTV chưa rõ lý do

'Đừng bắt em phải quên' bị dừng chiếu trên VTV chưa rõ lý do

Bộ phim gia đình với sự tham gia diễn xuất của Kim Oanh, Hoàng Hải, Quách Thu Phương đột ngột ngưng chiếu khi mới lên sóng được 9 tập. 

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Lý thị ngừng lại, nói: "Dậy rồi."

"Đêm qua cha ta ngủ có ngon giấc không?"

"Có chút ho nhẹ, sau khi uống chén canh thuốc bổ liền ngủ thiếp đi cho đến gần sáng. Vừa rồi đã rửa mặt, bảo là muốn đi tới nhà thờ tổ bàn việc về cúng bái tổ tiên vào đông chí* tháng sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ ăn ở nhà thờ tổ bên kia, nói với ta để ta chuyển lời đến ngươi là không cần chờ ông ấy."

*Đông chí: Còn gọi là tiết đông chí, thường bắt đầu vào gần cuối tháng 12, theo quan niệm của ngày xưa thì báo hiệu sắp đến những ngày tết.

Khúc Thanh Giang gật gật đầu: "Ta biết rồi."

Lý thị lại hỏi: "Hiện tại ta định đi xuống phòng bếp, ngươi có muốn ăn gì không?"

"Bánh hôm qua người làm còn thừa không? Còn ăn được thì hấp lại đi, vừa không lãng phí lại bớt phiền phức.". Truyện Ngược

Với điều kiện của Khúc gia, bữa sáng phong phú không thành vấn đề, chẳng qua là từ trước đến giờ Khúc Thanh Giang sống tiết kiệm, lại không để tâm đến khẩu vị, càng không muốn sáng sớm khiến cho Lý thị phải bận rộn trong bếp.

Lý thị hiểu rõ ý của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vẫn còn. Thời tiết như này, ăn thêm mấy bữa cũng không tệ, nhưng không thể bữa nào cũng ăn."

Khúc Thanh Giang suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể nói: "Lý tiểu nương nói đúng, lát nữa ta sẽ đi đào măng mùa đông, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị."

Lý thị "À" một tiếng, tiến về phía nàng vài bước, ánh mắt có vài phần lo lắng: "Đào măng mùa đông, vậy chẳng phải ngươi định lên núi à? Chuyện này không thể được, quá nguy hiểm. Hay là để Kinh Khê đi đào đi! Hắn là nam nhân, lại còn là hạ nhân, lẽ ra nên để hắn làm những việc tốn công sức này."

"Ta chỉ đến rừng trúc gần nhà mình ở dưới chân núi, lại còn là giữa ban ngày, không có nguy hiểm."

Lý thị yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn ngươi còn ý định khác, nói đi, có phải ngươi định lên núi tìm những loại... Hoa cỏ kia để làm thuốc nhuộm phải không?"

Dựa trên sự hiểu biết của Lý thị về Khúc Thanh Giang, ngày thường nàng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ dừng lại ở nhà, những sợi tơ dùng để thêu phần lớn đều do nàng tự xoắn và nhuộm, hôm nay đột nhiên nàng muốn đi lên Hộc Sơn bất chấp khuyên can như vậy thì chắc chắn là vì thuốc nhuộm.

"Không thể lừa được Lý tiểu nương mà." Khúc Thanh Giang bị vạch trần ý đồ thật sự nhưng không hoảng hốt, nàng quay người trở vào phòng lấy ra bức tranh đang thêu dở một nửa, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước không để ý nên không biết còn thiếu mấy sợi tơ màu xanh da trời, hôm nay cần sử dụng đến mới phát hiện ra, cho nên ta muốn đi Hộc Sơn hái chút ít lá chàm và tùng lam, cỏ lam về làm thuốc nhuộm. Đến mùa thu thập cây Tử Thảo rồi, có thể đào thêm một ít Tử Thảo đem về, để dự trữ làm tơ màu tím cũng được."

Lý thị bị bức thêu trong tay nàng thu hút, do dự trong phút chốc, nói: "Sợi tơ thiếu ngày khác ta sẽ ra chợ mua, chuyện nguy hiểm mà ta nói không phải là địa hình hiểm trở, có chim dữ hay dã thú, mà là nghe ở miền trung An Huy xảy ra lũ lụt, rất nhiều hộ gia đình di chuyển đến phía Nam tránh nạn, trốn vào rừng vào núi để làm cướp, huyện Thanh Giang của chúng ta có nhiều núi như vậy, thật nguy hiểm...!"

Khúc Thanh Giang nghe xong, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng cười nói: "Tiểu nương cũng biết ta có yêu cầu rất cao đối với màu sắc của sợi tơ, tơ do người khác nhuộm nhất định không thể làm ta hài lòng, chẳng thà ta tự nhuộm, dù là xấu hay đẹp đều do ta làm nên, sẽ không trách người khác."

"Về phần chuyện những hộ gia đình trốn vào rừng làm cướp kia thì càng không cần phải lo lắng. Lũ lụt ở miền trung An Huy đã trôi qua một năm, triều đình đã sớm ban xuống chỉ dụ chiêu mộ dân bị lưu lạc, mấy hộ gia đình chạy trốn cũng được thu xếp. Mà huyện Thanh Giang lại nằm cách xa miền trung An Huy, cũng chưa từng nghe nói có cướp làm loạn, mà ta lại thường xuyên ra vào Hộc Sơn, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả."

"Từ đây đi đến Hộc Sơn chưa được một dặm, mấy kẻ trộm cũng không dám hành hung. Xung quanh có trai tráng đi tuần tra, còn có người dân làm ruộng, nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, tiểu nương không cần lo lắng."

Từ trước đến nay Khúc Thanh Giang có chủ kiến riêng của mình, Lý thị chỉ là tiểu nương, quả thực không thể quản lý nàng, nghe vậy, liền không khuyên nhủ nữa mà chỉ nói: "Ta đây cũng chỉ lo lắng cho một mình ngươi, ăn sáng xong thì ta sẽ cùng ngươi lên núi."

Nhiều người đi cùng quả thực cũng yên tâm hơn đôi chút, Khúc Thanh Giang không từ chối.

Lý thị đem bánh hấp lại cho đến khi mềm, sau đó cùng Khúc Thanh Giang mỗi người một cái, lại gói thêm hai chiếc bánh vào lá cây để buổi trưa đói thì lấy ra ăn, nàng cõng giỏ trúc trên lưng, cuối cùng cầm theo cuốc với liềm rồi đi ra cửa.

Hộc Sơn nằm ở phía Đông Nam của huyện Thanh Giang, mà thôn Phổ lại ở phía Nam của Hộc Sơn, bên cạnh thôn chính là ngọn núi cao nhất của huyện Thanh Giang ---- Hộc Sơn.

Trước kia huyện Thanh Giang có rất ít người sinh sống, vì thường có dã thú xuống núi quấy nhiễu xung quanh thôn trang, về sau dân số ở huyện Thanh Giang tăng lên, dân chúng bắt đầu khai hoang rừng núi, tiến hành săn bắn, chim ăn thịt và dã thú cũng dần chỉ sống trong rừng sâu, ít xuống núi hoạt động.
" alt="Truyện Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch" width="90" height="59"/>

Truyện Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch


Động tác của người đang đè trên người Trần Mưu sững lại, ngay sau đó, Trần Mưu nghe được một tiếng cười lạnh lùng rồi sau đó là một giọng nói quen thuộc, hắn ta nói:

"Trần Mưu, em muốn chết à?"

Sau khi Trần Mưu nghe thấy giọng nói này, đầu óc liên trống rỗng, giọng nói đó cậu đã nghe mười mấy năm, chủ nhân của nó là Nguyên Phi Hòa.

Lúc Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu gặp nhau là cấp 3.

Từ cấp 3, Nguyên Phi Hòa liền bày ra bộ dáng thanh niên trí thức, hắn học vẽ, biết kéo đàn violon, thích mặc áo sơ mi trắng, diện mạo là loại tuấn tú nhất thời đó.

Trần Mưu trưởng thành sớm, học cấp 2 đã khai tân với một chị khóa trên, lên cấp 3 vừa nhìn là đã để ý Nguyên Phi Hòa.

Sau đó, Trần Mưu hao tâm tổn sức bắt Nguyên Phi Hòa vào lòng bàn tay, hai người về sau sống một cuộc sống hạnh phúc - đương nhiên chuyện này không có khả năng xảy ra rồi, bởi vì kí ức cuối cùng của Trần Mưu là vì cứu Nguyên Phi Hòa mà cậu bị một chiếc xe chở xi măng nghiền thành một cái bánh nhân thịt. Trần Mưu khẳng định thi thể bây giờ của cậu nhất định là rất ghê tởm.

Nhưng lúc này thì sao, cậu vốn dĩ nên bị nghiền thành bánh nhân thịt, giờ lại xuất hiện trong chính ngôi nhà của mình, chẳng những ở nhà mà còn bị cái tên Nguyên Phi Hòa đến gà cũng không dám giết đè trên đất đánh.

Lửa trong lòng Trần Mưu càng lúc càng lớn, nhưng dù cho lửa có lớn như thế nào thì Nguyên Phi Hòa vẫn là cái bộ dạng nên làm gì thì làm cái đó, đừng có hi vọng hắn buông cậu ra.

Trần Mưu nói:

"Nguyên Phi Hòa con mẹ nó anh điên rồi à, mau thả em ra!"

Nguyên Phi Hòa không thèm để tâm, bắt đầu dùng bàn tay đã mò tới chỗ đó tuốt.

Mắt Trần Mưu đỏ hoe, mặt cậu bây giờ bị ấn trên sàn nhà, hai tay bị trói ra sau, trên eo còn bị một người đàn ông cao lớn nặng hơn một trăm cân ngồi lên.

Này không phải là chuyện thảm nhất, chuyện thảm nhất đó chính là cậu thế mà bị tuốt cho bắn ra.

Bắn xong cả người Trần Mưu mềm nhũn, cái người luôn đè trên người cậu lúc này mới ôm cậu từ trên sàn nhà lên.

Trần Mưu thở hổn hền, trừng mắt nhìn đôi tay Nguyên Phi Hòa đang ôm lấy eo cậu, hận không thể nhảy lên mặt hắn cắn rớt một miếng thịt.

Nguyên Phi Hòa nói.

"Cục cưng, đừng nhìn anh như vậy."

Trần Mưu mắng:

"Nguyên Phi Hòa, đầu anh bị úng nước à? Con mẹ nó ai cho anh lá gan trói em."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Mưu liền thấy không đúng – Nguyên Phi Hòa sao lại có sức lực lớn đến vậy.

Nguyên Phi Hòa vươn tay sờ sờ môi Trần Mưu, ngón tay hắn còn dính chất lỏng màu trắng nào đó, hắn sờ lên vừa lúc bôi chất lỏng đó lên môi Trần Mưu.

Trần Mưu tức giận phụt một tiếng, rồi lại tức giận mắng đệt.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em không đánh anh thì anh sẽ không đánh em."

Trần Mưu không nói chuyện, giờ đây trong đầu cậu nhão thành một vũng nước, cái gì cũng nghĩ không ra.

" alt="Truyện Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em" width="90" height="59"/>

Truyện Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em