您现在的位置是:Nhận định >>正文
Truyện Sống Như Hoa Mùa Hạ
Nhận định3375人已围观
简介向: hướng về暘: mặt trời mọcHướng dương là hoa mùa hạ: Hoa có thể nở vào mùa hè nhưng cũng có khi ra h...
暘: mặt trời mọc
Hướng dương là hoa mùa hạ: Hoa có thể nở vào mùa hè nhưng cũng có khi ra hoa từ tháng 10 đến tháng 4-5 năm sau. Trong đó,ệnSốngNhưHoaMùaHạthời tiết ngày mùa hoa nở chính thường là vào tháng 4 và tháng 5.
Ý nghĩa hoa hướng dương với đặc tính hướng quang - luôn hướng về phía mặt trời:
- Trong tình bạn, hoặc các mối quan hệ đối tác bên ngoài xã hội, hoa hướng dương biểu trưng cho sự chân thành, tính kiên định.
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Bahrain SC vs Sitra Club, 23h00 ngày 17/1: Khó cho chủ nhà
Nhận địnhHoàng Ngọc - 17/01/2025 05:05 Nhận định bóng ...
阅读更多Truyện Chỉ Muốn Hôn Anh
Nhận định
"Anh đi đâu?"
"Không thể nói cho em biết."
"Vậy em có thể đi tìm anh không?"
"Không được."
"Vậy khi nào anh quay về?"
"Phải nhanh chóng trở về nhé..."
"Nhớ lớn lên thật tốt, cả đời bình an."
Trong mười một tháng Giang Nghiễn rời xa, hai mươi mấy ngày hôn mê, Cố An đã vô số lần muốn quay trở lại mùa hè năm mười tám tuổi.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, dừng lại vào ngày 19 tháng 7 năm đó, cô sẽ không quấn quýt lấy anh đi công viên giải trí, sẽ không nhõng nhẽo đòi uống rượu đến say mèm.
Cô sẽ tạm biệt anh một cách đàng hoàng.
Khi đó, Giang Nghiễn, lạnh lùng cấm dục không thể chạm tới, là một cảnh sát mặt than nhưng lại cười dịu dàng với cô, lúm đồng tiền bên khóe miệng đẹp đến chói mắt.
Nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bị thương do đạn bắn, cả người kết nối với các thiết bị y tế tinh vi, yên tĩnh nằm trong phòng bệnh trắng toát, lông mi dài buông xuống, không thể thấy đôi mắt đẹp ấy.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu một mùa hè khác, ngoài hành lang bệnh viện tiếng bước chân vội vã, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, mọi ồn ào xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt anh rõ ràng trước mắt.
"Lại đây, anh lau nước mắt cho em."
Giọng anh khàn khàn, yếu ớt như vừa trở về từ cõi chết, khe khẽ gần như không thể nghe thấy, từng chữ đau tận trong tim.
Người mà cô nhớ nhung suốt một năm qua, như xuyên qua tầng tầng giấc mơ, đứng ngay trước mặt cô.
Khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược lại vô tận, cảnh tượng thay đổi, cô vẫn là cô bé hay khóc chưa trưởng thành, vì chút chuyện nhỏ mà đã khóc, còn anh như thường lệ sau giờ làm việc trở về nhà, cảnh sát trẻ cao 1m87, cúi xuống ngang tầm mắt cô, dỗ dành cô như dỗ dành đứa trẻ.
Cố An không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn vào mắt anh, đầu óc trống rỗng, mọi cảm xúc dâng trào, trong chốc lát hoàn toàn câm lặng.
Cô muốn nói em sợ muốn chết.
Muốn nói em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Muốn nói em tưởng anh sẽ không trở về nữa.
Muốn nói em không nên uống rượu, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em đã không tạm biệt anh một cách đàng hoàng.
Nhưng trong lòng có một giọng nói, chậm rãi từng chữ:
Giang Nghiễn, em rất nhớ anh.
Cố An kéo khóe miệng, muốn cười lộ cả răng khểnh cho anh xem, nhưng chưa kịp cười thì khóe miệng đã mím lại, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt, chảy dài xuống má.
Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường anh, tóc dài gần đến eo, khuôn mặt baby càng thêm thanh tú.
Đó là Cố An hai mươi tuổi.
Nhưng khi cô đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, trông lại chẳng khác gì khi mười sáu tuổi, vẫn bé nhỏ, tủi thân, như đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt đợi cha mẹ đến đón, cuối cùng có người để dựa vào, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Cả người Giang Nghiễn đau đớn vô cùng, đau đến mức không thể xác định chính xác đâu là chỗ bị thương. Nhưng tất cả những điều đó cộng lại, vẫn không bằng nhìn thấy cô bé trước mặt khóc làm anh luống cuống hơn.
"Ngoan, đừng khóc nữa."
Giọng anh quen thuộc, lạnh lùng, mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tay anh chạm vào má cô, ngón tay dài mảnh, trắng bệch vì nhiều ngày hôn mê không thấy ánh nắng, gần như trong suốt, mạch máu xanh hiện rõ, muốn lau nước mắt cho cô nhưng không có sức lực.
Cố An gật đầu, cố gắng kìm nén tiếng nấc nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Như chú thỏ con mắt đỏ, chà xát mắt, không chớp mắt nhìn anh.
Giang Nghiễn môi mỏng khô khốc, trắng bệch, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong rất nhỏ.
Thật tốt.
Người đầu tiên anh thấy khi mở mắt.
Là cô bé anh thích.
Anh nâng tay, vô tình làm đau những vết thương chằng chịt trên người, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cố An, xoa nhẹ.
Tóc cô mềm mại, rũ xuống, hàng mi dài cong vút dính nước, trông thật đáng thương.
Đầu ngón tay thật sự chạm vào cô, không phải là giấc mơ mong manh của những đêm giữa cơn mưa đạn và súng.
Giang Nghiễn nhìn cô sâu sắc, trong lòng khẽ hỏi.
-- Sống sót trở về, em còn muốn anh không.
-
"Đúng là cảnh sát, thể chất này thật không tầm thường."
Ba ngày sau, bác sĩ trong nhóm chuyên gia đến kiểm tra phòng, không kìm được cảm thán về tốc độ lành của vết thương của Giang Nghiễn: "Vết thương lành rất tốt, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua hoàn toàn, đừng chủ quan."
Bốn năm rèn luyện thể lực không ngừng ở trường cảnh sát và sau khi trở thành cảnh sát đã giúp Giang Nghiễn có nền tảng thể chất vững chắc, vượt qua đau đớn. Cố An đứng bên cạnh cười hì hì ngây ngô, tự hào như vừa nhận được bông hoa đỏ nhỏ, vừa vui sướng, mắt lại đỏ hoe.
Giang Nghiễn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào mũi cô, giọng nói mang theo âm cười: "Nhóc mít ướt."
Cố An mím môi, nhìn anh rồi ngẩng mặt lên cười vui vẻ, lộ ra răng khểnh, đôi mắt cong cong lấp lánh nước mắt.
Anh nằm viện, cô chẳng đi đâu, như một cái đuôi nhỏ bám dính không rời.
Chỉ cần Giang Nghiễn tỉnh táo, cô liến thoắng nói chuyện không ngừng, muốn kể hết mọi chuyện xảy ra trong năm qua, hận không thể tăng tốc độ nói nhanh gấp mấy lần.
Nếu Giang Nghiễn nghỉ ngơi, cô sẽ thay anh, tận tâm tiêu diệt hết các loại trái cây và đồ ăn vặt do đội điều tra hình sự gửi đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng tốc độ cung cấp lại cao hơn tốc độ tiêu thụ của cô rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh của cô vốn gầy đi, cuối cùng lại tròn lên rõ rệt.
Giang Nghiễn từng trong trạng thái mơ màng, nghe thấy cô mở gói đồ ăn mới.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Giang Nghiễn, anh không thích món này đúng không?"
Ngay sau đó, cô lại bắt chước giọng điệu lạnh lùng của anh, tự hỏi tự trả lời: "Ừ, không thích, Cố An ăn đi."
Rồi, bên tai vang lên âm thanh "tách tách", giống như con koala nhỏ đang nhai lá cây, trong trẻo và dễ nghe.
Anh lén mở mắt, thấy má cô phồng lên như con chuột hamster nhỏ, đôi vai nhỏ thẳng thớm đáng yêu: "Ngon quá, ngon quá..."
Giang Nghiễn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không thành tiếng.
Không biết bao nhiêu lần Cố Trinh muốn lôi Cố An về nhà như lôi con gà con.
">...
阅读更多Truyện Thiếu Gia Hắc Đạo Động Tình, Không Cầm Chắc Cả Súng
Nhận định
Giọng nói trầm thấp xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Cả người tôi rùng mình một cái.
“Baidu*.” Tôi đưa giao diện điện thoại cho người đàn ông xem, “Tôi không báo cảnh sát.”
*Baidu: công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất Trung Quốc đại lục, kiểu như Google á
“Cô là bác sĩ, phẫu thuật mà còn cần tới Baidu à?” Anh mắng tôi.
Tôi sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, "Tôi chỉ là sinh viên y khoa năm ba, học ngành thú y."
"Vậy khi nào thì bắt đầu phẫu thuật?"
"Ngay bây giờ."
Tôi vội đứng dậy, sợ rằng anh sẽ làm thịt tôi.
Nửa tiếng trước, tôi đang nằm trên giường trò chuyện với người bạn thân nhất của mình.
Tôi còn thề nguyện sẽ dùng mười năm tuổi thọ của bạn trai cũ để đổi lấy một chàng hoàng tử cưỡi mây ngũ sắc đến cưới tôi.
Sau đó, một người đàn ông, cả người bị thương, phá cửa sổ xông vào.
Kêu tới ---- lấy mạng chó của tôi!
Người đàn ông này, mấy ngày trước tôi đã gặp anh ở trong phòng khám của ông ngoại tôi, anh là bệnh nhân của ông ấy.
2.
“Tắt điện thoại đi.” Anh mất kiên nhẫn.
“Nhưng mà…" Eo lại được s ú n g dí vào một cái, một giây sau tôi lập tức ngoan ngoãn nghe lời, “Được.”
"Làm theo lời tôi nói, có rượu không?"
“Có, có…” Tôi dừng một chút, “Tôi uống được một ly, nhưng không chắc sẽ cầm vững được d a o mổ.”
"Khử trùng! Không phải uống!" Anh trừng mắt nhìn tôi.
"Ồ ồ ồ."
Tôi căng thẳng đến nỗi quên mất luôn điều này.
Tôi vội vàng đi trộm một chai rượu Mao Đài của ông ngoại tôi, đổ hết lên miệng vết thương trên vai anh.
Quần áo ướt hết rồi.
Tôi đành phải cởi quần áo anh ra.
Cởi quần áo xong, tôi nhìn cơ bụng tám múi của anh, không khỏi đỏ mặt.
Đưa tay muốn cởi thắt lưng của anh xuống, tim tôi đập như muốn nổ tung.
“Cô cởi quần tôi làm gì?” Giọng anh khàn khàn.
"Tôi thấy trên mạng bảo rằng, phải cởi sạch quần áo khi phẫu thuật, để dễ quan sát tình trạng của bệnh nhân..."
">...
阅读更多
热门文章
- Soi kèo góc MU vs Brighton, 21h00 ngày 19/1
- Thị trường điện thoại di động: Có thêm Wing Call
- Kết thúc sự nghiệp, cao thủ LMHT vẫn sẽ được Riot Games bảo trợ
- Phiêu lưu nhập vai trong vương quốc thần bí của Scared 3
- Siêu máy tính dự đoán Real Madrid vs Las Palmas, 22h15 ngày 19/01
- Microsoft tổ chức sự kiện ra Lumia tự sướng vào ngày 4/9
最新文章
-
Siêu máy tính dự đoán Real Madrid vs Las Palmas, 22h15 ngày 19/01
-
VNG công bố phát hành độc quyền Tân Thiên Long tại Việt Nam
-
Nhiều người bạn đã tranh cãi và bảo tôi rằng DotA thì phức tạp hơn AOE vì có tới hơn một trăm nhân vật, mỗi loại lại có đặc tính khác nhau với bốn kỹ năng, hàng chục loại trang bị với vô vàn kiểu kết hợp. Khi tổng hợp lại sẽ là hàng ngàn điều phải nhớ cũng như hàng trăm cách tùy biến khác nhau. Nhưng khi so sánh, tôi nhận ra rằng rất nhiều người cả năm trời vẫn chỉ có thể chơi chuyên được một vài loại nhân vật trong DotA, với những cách lên đồ không khác gì nhiều trong mỗi trận đánh. Còn với AOE, sự đa dạng và phức tạp, luôn luôn thay đổi của nó xuất hiện ngay từ đầu game với các dạng địa hình cùng tài nguyên khác nhau. Nói một cách khác, DotA là trò chơi đơn giản dựa trên một hỗn hợp "nguyên liệu" ban đầu đồ sộ, như kiểu mọi người lựa chọn đĩa thức ăn trong buổi buffet hoành tráng. Còn với AOE, bạn như một đầu bếp tạo ra hàng trăm món nhậu dựa trên những nguyên liệu đơn giản và không đa dạng ban đầu. Và rõ rồi, tôi thích mình là một người đầu bếp hơn suốt ngày làm thực khách đi chọn món để ăn.
Xin phép được trích dẫn một câu mà bạn tôi hay nói: "Hiếm có một game nào dễ chơi nhưng lại vô cùng như Chế".
Khi chơi DotA, tôi phải chấp nhận hi sinh và nhường nhịn nhiều hơn. Khi đồng đội mình là late, tôi phải nhường last hit, nhường cho họ KS đối phương, nhường land, nhường bãi quái. Gần như mọi lúc phải quan sát tất cả mọi người, xem họ đang làm gì, ở đâu, có gặp nguy hiểm gì không, chuẩn bị combat như thế nào. Dù hạnh phúc trong chiến thắng chung nhưng khi phải kết hợp với những "con gà" (xin phép gọi những bạn newbie như vậy), khi phải cùng đội với quiter, feeder, niềm hạnh phúc khi chơi game được thay bằng cơn phẫn nộ.
Những lúc như vậy, tôi thường lặng lẽ dừng lại và chuyển sang AOE, nơi mà những nỗ lực và khả năng của bản thân được đề cao một cách gần như tuyệt đối. Trong AOE, mỗi tương hỗ thật sự không nhiều cho tới khi bạn đã đủ mạnh mẽ và có khả năng đàn áp. Tôi biết và luôn tự nhủ mình phải nhanh hơn, phải đông quân hơn, "bá đạo" hơn. Quiter không nhiều bởi phần lớn đó là anh em bạn bè, feeder không ảnh hưởng tới thế trận của tôi, và tôi cũng có thể tập trung vào "sự nghiệp" riêng của mình hơn để "cái tôi" được thể hiện.
Khi chơi AOE, tôi không có cảm giác gay cấn, hồi hộp, hấp dẫn hay li kì bằng DotA nhưng nếu hỏi rằng game nào khiến tôi tập trung và tính toán nhiều hơn, AOE lại giành phần thắng. Chơi DotA, tôi có thể thả lỏng cho đầu óc mình mỗi khi hero chạy về hồi máu, khi farm rừng, khi di chuyển ở các khu vực an toàn. Còn AOE, mỗi giây mỗi phút đều là vàng bạc, là dân công, là gỗ thịt đá vàng, là lo lắng... Còn nói về sự cân bằng, có thể tính chi li các chỉ số thì DotA sẽ vượt trội nhưng với AOE, "dĩ bất biến ứng vạn biến", lợi thế hơn thiệt về loại quân lúc đầu cũng chẳng phải là điều mười mươi có thể quyết định tỉ số trận đấu.
Chơi AOE, tôi cũng không phải chịu những lời mắng nhiếc quá nặng nề hay những câu chửi đầy tính miệt thị của những người xa lạ suốt cả trận đấu bởi đâu có nhiều thời gian "chết" để gõ phím. Kỹ năng điều khiển nhanh nhạy từ AOE cũng khiến cho việc chơi DotA tiến bộ lên khá nhiều.
Bên cạnh đó, tôi đã có thêm một sở thích và niềm đam mê mới là những buổi tường thuật trực tiếp các cao thủ AOE thi đấu thường xuyên trên mạng hàng tuần. Không tốn thời gian quá dài nhưng rất thú vị, đây thực sự là khoảng thời gian xả stress sau những ngày làm việc. Điều mà tôi không thể cảm nhận hoặc quá khó để tiếp xúc như với các trận thi đấu DotA.
Một điều khiến tôi thích thú với AOE hơn nữa là chỉ cần ra ngoài với một người bạn, tôi cũng có thể chơi được, 2 người hay 3 người nữa, vẫn chơi được chứ không phải chờ đủ 10 người hay "mượn" tạm một ai đó lạ hoặc ở tận đâu đâu làm đồng đội. Thậm chí, chúng tôi chơi được AOE khi cả quán game mất mạng.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn cố gắng chơi cả AOE và DotA mỗi khi rảnh rỗi, đi cùng bạn bè ra quán game hoặc ở nhà một mình. Cho dù có nhiều thứ thay thế khác như HoN, LoL hay DotA 2, tôi nghĩ là mình vẫn sẽ tiếp tục với hai "tình yêu" này trong một thời gian dài nữa.
Theo gamethu
" alt="Nếu buộc phải lựa chọn: AOE vẫn hay hơn hẳn DotA">Nếu buộc phải lựa chọn: AOE vẫn hay hơn hẳn DotA
-
" alt="Truyện Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''">Truyện Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''
-
Siêu máy tính dự đoán Brentford vs Liverpool, 22h00 ngày 18/1
-
Nguyên mẫu Simon được giới thiệu năm 1992 nhưng phải 2 năm sau nhà mạng BellSouth mới bán tại Mỹ với giá lên tới 899 USD (kèm hợp đồng 2 năm) hoặc 1099 USD (không kèm hợp đồng).
Về cơ bản, IBM Simon là chiếc điện thoại sở hữu tính năng PDA, được người dùng doanh nhân ưa thích như lịch, đồng hồ thế giới, lịch hẹn, gửi/nhận email, trao đổi fax, chạy ứng dụng thứ ba lưu trong thẻ nhớ ngoài hoặc bộ nhớ trong 1MB. Màn hình Simon có độ phân giải 160 x 293 pixel, còn có cả bút cảm ứng đi kèm. Tháng 2/1995, máy ngừng sản xuất và đã bán được hơn 50.000 máy.
2. Nokia Communicator 9210
Dòng Nokia Communicator đầu tiên ra mắt năm 1996, dùng màn hình LCD lớn kèm bàn phím qwerty, thiết kế dạng vỏ sò. Đây cũng là một thiết bị được giới doanh nhân ưa chuộng dù khá đắt.
3. Ericsson R380
Đến thời của Ericsson R380, cụm từ “smartphone” mới trở về đúng giá trị của nó: điện thoại thông minh. Máy bán ra năm 2000, giá 700 USD, chạy hệ điều hành Symbian mới. Không như các thiết bị khác cùng thời điểm, R390 có kích thước và trọng lượng gọn hơn hẳn. Về tính năng, máy có ứng dụng lịch, danh sách việc phải làm, đồng hồ thế giới, ghi nhớ giọng nói, quản lý danh bạ, ngoài ra còn có cổng infra-red để trao đổi dữ liệu, tích hợp modem để kết nối Internet qua trình duyệt WAP, trao đổi email.
4. Palm Treo
Sau khi được hãng Handspring mua lại, Palm ra mắt dòng Treo năm 2000. Các thiết bị thuộc dòng này có tính năng đa nhiệm như vừa kiểm tra lịch vừa gọi điện, quay số trực tiếp, gửi email.
5. Samsung SPH-i700
Với màn hình cảm ứng lớn, nhiều màu sắc, Samsung SPH-i700 bán ra tháng 8/2002, dùng hệ điều hành Windows Mobile Professional và phiên bản Office di động. Đây là câu trả lời của Microsoft trước nền tảng Symbian của Nokia. Samsung SPH-i700 có máy ảnh hiện đại, pin 1.200mAh có thể tháo rời.
6. HTC Canary
Với Canary hay Orange SPV, HTC xứng đáng có tên trong danh sách những người đi tiên phong trên thị trường smartphone. Máy chạy hệ điều hành Windows Mobile Standard, bán ra tháng 9/2002.
7. Sony Ericsson P800
Dùng bàn phím qwerty, máy ảnh sau, vỏ nhựa màu xanh biển, “chiến binh” SE P800 được giới thiệu tháng 10/2002, trở thành trào lưu thời bấy giờ. Máy bán kèm cả bút cảm ứng để vẽ, ghi chú, chơi game trên màn hình.
8. BlackBerry Quark
BlackBerry Quark là thiết bị được ưa chuộng trong giới chính phủ và doanh nhân nhờ tính năng bảo mật và email.
9. HP iPAQ h6300
WinMo iPAQ là dòng sản phẩm giúp HP trở nên phổ biến hơn. Vào thời điểm 2003, bạn sẽ thấy mọi dân công nghệ, kỹ thuật, doanh nhân cầm trên tay sản phẩm này.
10. Nokia 6600
" alt="20 điện thoại di động mở đường cho làn sóng smartphone">20 điện thoại di động mở đường cho làn sóng smartphone