当前位置:首页 > Bóng đá > Nhận định, soi kèo Atlas vs FC Juarez, 8h00 ngày 29/1 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Mới đây, trang thông tin dành cho cộng đồng người việt ở Singapore chia sẻ bài viết của ông bố trẻ kêu gọi mọi người quyên tiền, cứu con trai mình đang nằm điều trị tại bệnh viện, vì cháu bé bị sinh non ở tuần thứ 26 và sức khỏe đang rất yếu.
![]() |
Bé Tuệ Minh, con trai anh Thắng trong bệnh viện. |
Theo tìm hiểu của PV, em bé đang nằm điều trị có tên Tuệ Minh, còn bố của em là anh Nguyễn Văn Thắng, hiện làm nghiên cứu sinh tại trường đại học SUTD (Singapore) được khoảng một năm rưỡi.
Được biết, tháng 8 năm nay, vợ anh Thắng - chị Nguyễn Hồng Thủy, sang ở cùng chồng theo thị thực phụ thuộc khi đang có bầu. Trong thời gian mang thai, chị Thủy gặp vài trục trặc về sức khỏe nên bác sĩ chẩn đoán chị có thể sinh sớm khoảng 4 - 6 tuần.
Biết chi phí sinh con ở Singapore đắt đỏ, anh Thắng đã mua vé máy bay và dự định đưa vợ về Việt Nam vào ngày 26/11/2016, trước 2 tháng rưỡi so với thời gian dự sinh.
Tuy nhiên, chị Thủy đã chuyển dạ và sinh bé trai quá sớm so với dự định. Vì vậy bé Tuệ Minh chào đời khi mới được 26 tuần 3 ngày, nặng 1kg, mắc rất nhiều vấn đề như chảy máu não, huyết áp thấp và suy hô hấp. Em được điều trị và chăm sóc đặc biệt tại Bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em KK tại Singapore.
Vì chi phí điều trị do bác sĩ ước tính lên tới 223.000 đô la Singapore (khoảng 3,5 tỷ đồng Việt Nam) nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ cho khoảng 100 ngày điều trị và có thể lên tới 268.000 đô la Singapore (khoảng 4,1 tỷ đồng Việt Nam) hoặc hơn nếu diễn biến phức tạp, anh Thắng không biết xoay xở như thế nào.
![]() |
Ảnh chụp từ màn hình từ trang kêu gọi quyên góp của anh Thắng. |
Bố mẹ hai bên của vợ chồng anh ở huyện Tư Nghĩa, Quảng Ngãi đều làm viên chức bình thường và đã nghỉ hưu cũng không hỗ trợ được nhiều cho các con. Trong khi đó, các bác sĩ nói rằng em bé quá yếu, phải luôn được nằm trong lồng đặc biệt nên phương án di chuyển về Việt Nam là bất khả thi.
Trước tình cảnh này, ông bố trẻ quyết định đưa thông tin lên trang quyên góp trên mạng Gogetfunding.com, hy vọng nhận được sự giúp đỡ và chia sẻ của cộng đồng và các nhà hảo tâm để cứu chữa con trai của mình.
Tối 18/11, trao đổi nhanh với PV VietNamNet, anh Nguyễn Văn Thủ (SN 1991), em trai út của gia đình anh Thắng xác nhận những thông tin chia sẻ trên là hoàn toàn chính xác.
Theo anh Thủ, trước đây anh Thắng sang Hàn Quốc để học lên tiến sỹ. Sau khi hoàn thành, anh chuyển sang Singapore để tiếp tục học lên. Tuy nhiên khi đang học ở đây thì gia đình anh gặp chuyện.
“Vợ anh trai tôi - Chị Thủy mới sang được 3 tháng nay thôi nhưng do sức khỏe yếu nên sinh non khi cháu mới 26 tuần tuổi. Hiện, chị Thủy đã xuất viện, ngày ngày cố gắng vắt sữa gửi vào cho con. Sức khỏe em bé thì vẫn chưa ổn định, thỉnh thoảng bị tụt huyết áp, suy giảm hô hấp phải bơm thêm oxy liên tục”.
Anh Thủ cũng cho biết: “Hôm nay, tôi cũng đã nhân được rất nhiều thông tin về việc anh trai mình kêu gọi giúp đỡ cứu bé trên trang mạng của Singapore. Thương anh chị, thương cháu nhưng gia đình chúng tôi cũng vô cùng khó khăn nên rất mong nhận được sự chia sẻ của mọi người cũng như chính quyền địa phương nơi gia đình tôi đang sinh sống để giúp đỡ, chăm sóc cháu tốt hơn”.
![]() 'Em bế con ra cửa cho anh nhìn mấy phút' "Lúc tàu chạy qua nhà, tôi thấy vợ ôm con đứng ở bên đường. Nhìn con giơ bàn tay bé xíu vẫy bố, tôi xúc động vô cùng"... " alt="Bố Việt viết thư kêu gọi cứu con trai sinh non ở Singapore"/>Bố Việt viết thư kêu gọi cứu con trai sinh non ở Singapore Những ngày còn trong trường đại học, hầu hết các bạn nữ cùng kí túc xá đều tìm cho mình được bờ vai để dựa, hoặc chí ít là một "vệ sĩ" mạnh mẽ đưa đón, sẻ chia thì tôi vẫn sớm tối đi về một mình. Tôi biết mình không xinh, không có một nét nào để cuốn hút phái mạnh và cái quê gốc củ khoai, củ sắn ở một miền gió cát, nắng cháy miền Trung nghèo đã làm tôi e dè khi nghĩ đến một nửa kia của mình. Tuy vậy để đền bù lại ông trời đã cho tôi học lực hơn người, không có một giải thưởng nào của trường thiếu tôi, không có một lời ngợi khen nào vắng tên tôi...
Vì thế khi nhiều bạn bè cùng khóa lo sấp ngửa chạy đôn, chạy đáo tìm việc nhằm trụ lại thành phố với bất kì giá nào thì tôi nhanh chóng có việc làm cho thu nhập khá cao ở một công ty có vốn đầu tư của nước ngoài. Không những tôi khẳng định chỗ đứng của mình trong công ty mà còn nhanh chóng mua được nhà riêng, xe ô tô riêng để phục vụ cho cuộc sống. Tiền kiếm được tôi tiêu dè sẻn, gửi một phần phụ bố mẹ lo cho 2 em ăn học ở quê, còn tôi gửi tiết kiệm để lo cho tương lai sau này. Nói là lo cho tương lai thì hơi to tát, nhưng thực lòng tôi cũng muốn có một số tiền vốn để có được một tấm chồng tôi cũng không bị phụ thuộc kinh tế vào người đàn ông của mình. Sinh nhật lần thứ 30 bay vèo qua đời tôi như một cơn gió thoảng, giật mình nhìn lại chị em cùng lứa với mình ở quê cũng như ở công ty đã tay bồng, tay bế. Cô đơn trong căn nhà của mình, cô đơn trong mỗi bước đi về, tôi quyết định mạnh bạo một lần "cọc đi tìm trâu" chứ không thể ngồi đợi vận may ông trời se duyên sắp đặt nữa. Nhưng tôi thật thất vọng khi trải qua 3, 4 mối tình mà họ, những người đàn ông tôi lựa chọn ấy đều dừng lại trước cánh cửa nhà riêng của tôi mà không có một lí do nào cho rõ ràng. Buồn, tôi tự nhủ có lẽ do mình kém sắc, không khéo léo, không nữ tính hoặc do mình quá cầu toàn nên chưa bén duyên. Nghe tư vấn của mấy chị lớn tuổi và vài đồng nghiệp bạn bè trong công ty tôi bắt đầu bỏ tiền ra nâng cấp cho mình. Đầu tiên là tôi may sắm trang phục hợp thời, năng ghé quán cà phê, sàn nhảy để giao lưu cùng mọi người, rồi thỉnh thoảng làm cơm, đặt tiệc nho nhỏ ở nhà hàng để đãi bạn bè thân thiết... Công tôi bỏ ra không hề uổng khi chỉ một thời gian ngắn tôi đã có thêm nhiều bạn cả trai lẫn gái ngoài bạn bè đồng nghiệp ở công ty. Trong số bạn phái mạnh tôi thân với Lợi, một kĩ sư mới ra trường đang làm hợp đồng cho công ty tư nhân ở quận kế bên theo lời cậu ta giới thiệu. Lợi cao to, sáng sủa, em làm tôi "chết chìm" trong hai lúm đồng tiền thật sâu trên má mỗi khi em cười. Lợi nhận tôi là đồng hương mặc dù tôi biết với giọng nói nặng và cứng của em thì quê em cách quê tôi cả vài trăm cây số... Ngay từ lúc Lợi chủ động làm quen với tôi, Lợi đã không xưng em, gọi chị mà Lợi xưng tên mình, gọi tên tôi như hai kẻ đang yêu đương, đang tìm hiểu, đang tự tình... Biết mình hơn Lợi gần chục tuổi nhưng tôi chấp nhận trước tình cảm nồng nàn, ngọt ngào của Lợi. Và Lợi là người đàn ông đầu tiên bước qua ngưỡng cửa nhà tôi để rồi tôi và Lợi nhanh chóng trao, nhận cho nhau với tất cả sự đam mê khao khát của hai trái tim xa quê, lẻ bạn. Biết Lợi còn đang ở trọ, tôi nhanh chóng thu xếp cho Lợi về nhà tôi, tôi mua xe máy đắt tiền cho Lợi khi Lợi phàn nàn rằng công ty của Lợi ở xa nhà tôi mà Lợi với mức lương thử việc không biết bao giờ mới có thể tậu được xe để đi làm. Nói chung Lợi sống với tôi thật đầy đủ, thật sung sướng, tôi chiều Lợi vô điều kiện chỉ để nghe được từ Lợi lời cầu hôn mà Lợi hứa như đinh đóng cột trước khi về ở cùng tôi. Cách đây một tháng, Lợi ấp úng bảo tôi cho Lợi vay một số tiền khá lớn để Lợi về quê giúp bố mẹ sửa lại nhà cho khang trang nhằm ra giêng tổ chức đám cưới với tôi. Tiếc gì hạnh phúc đã nắm trong tay, tôi rút tiết kiệm để cho Lợi vay ngay hôm Lợi yêu cầu. Vậy mà Lợi đã bỏ tôi một đi không trở lại. Dù cố gắng liên lạc với Lợi nhưng Lợi không thèm nghe điện thoại của tôi, nhắn tin Lợi không trả lời. Tìm đến tận công ty nơi Lợi làm việc, Lợi ra xuống phòng bảo vệ gặp tôi mà gương mặt lạnh tanh "chị đừng đến tìm tôi nữa, tình cảm giữa chị và tôi chấm dứt từ lâu rồi. Từ giờ không ai liên quan đến ai nữa". Hỏi Lợi về số tiền Lợi vay tôi, Lợi bật cười ha hả rằng Lợi không nhớ đã vay tiền của tôi khi nào bởi không có ai làm chứng, cũng không hề có chút giấy trắng mực đen nào ghi nhận chuyện vay mượn đó. Nghe Lợi nói, tôi chết sững và đành muối mặt đi về. Không "ngậm cười" vì sự nhẹ dạ cả tin của mình thì tôi còn biết làm gì nữa? Đến với anh, tôi giấu kín chuyện về mối tình cũ. Trước khi quen anh, tôi từng yêu sâu đậm 1 người, nhưng tình yêu mãi không màu hồng như tôi hằng mong đợi. Người yêu cũ phũ phàng bỏ rơi tôi để chạy theo một chị hơn anh ta 2 tuổi. Khỏi phải nói, tôi đã đau khổ tới nhường nào. Vậy nên, khi gặp anh, tôi như người chết đuối vớ được cọc, gia đình anh đề nghị cưới, tôi gật đầu cái rụp để trả thù tình cũ. Lấy chồng, tôi quyết tâm rũ bỏ những ký ức về mối tình cũ, thay đổi tính nết trở thành người vợ, người con dâu ngoan ngoãn. Nếp sống truyền thống của gia đình anh, tính cách có phần nghiêm trang, lễ nghĩa của gia đình anh đôi lần khiến tôi nghẹt thở. Vậy nhưng, nhìn đứa con bé bỏng được cả nhà anh cưng chiều, chăm bẵm, lòng tôi lắng lại. Con trai đầu lòng được gần 1 tuổi, tôi đi làm trở lại. Ngày đầu tới cơ quan, tôi đứng cả tiếng đồng hồ chải chuốt, ăn diện thật đẹp. Đồng nghiệp ai cũng xuýt xoa nhan sắc “gái một con” khiến tôi vô cùng hãnh diện. Suốt thời gian nghỉ sinh và xin nghỉ thêm vài tháng không lương sau đó, cơ quan tôi có khá nhiều biến động. Chuyện gây xôn xao nhất có lẽ là một vị trưởng phòng mới được thuyên chuyển về. Vẫn như mọi lần, cuộc họp vào sáng thứ 2 khiến tôi vô cùng háo hức. Khi cả phòng đã yên vị đầy đủ, trưởng phòng mới đẩy cửa bước vào. Tôi đã đứng như trời trồng khi người đàn ông đó quay lại cười thật tươi với các nhân viên cấp dưới của mình. Thật không ngờ, là Dũng. Anh đã bỏ rơi tôi, bặt vô âm tín suốt 2 năm qua và cuối cùng lại xuất hiện trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này. Tôi đọc được thoáng bối rối trong mắt anh, nhưng nhanh chóng sau đó, anh kìm nén cảm xúc của mình và bắt đầu điều hành cuộc họp. Vì làm cùng phòng, ra vào chạm mặt nhau suốt nên tôi cố gắng lảng tránh mỗi khi anh định mở lời bắt đầu câu chuyện. 1 tuần sau đó, Dũng liên lạc, hẹn riêng tôi tại quán cũ, anh giải thích về lý do bỏ rơi tôi và mong muốn chúng tôi là những người bạn thân thiết. Vậy nhưng, mối quan hệ ấy không còn trong sáng như ý nghĩ ban đầu của 2 đứa. Chúng tôi gặp nhau riêng mỗi tuần một nhiều lên, tìm mọi cách đi công tác cùng nhau và chuyện gì đến cũng đã đến. Dù đã cố suy nghĩ lý trí hơn, kìm nén tình cảm với Dũng, nhưng mỗi lần gặp anh, chúng tôi lại như con thiêu thân lao vào nhau, ở bên nhau mọi lúc, mọi nơi cũng không đủ. Phát hiện thấy những thói quen khác thường của vợ, chồng tôi đã nhờ chị đồng nghiệp cùng cơ quan “để mắt” đến tôi hơn trước. Nhiều lần, anh nói bóng gió chuyện ngoại tình với tôi, nhưng tôi đều lảng tránh câu chuyện của anh bằng một chủ đề khác. Thấy nguy cơ hạnh phúc gia đình có thể tan vỡ, tôi quyết tâm chấm dứt mối quan hệ với Dũng để trở về là người vợ, người mẹ chứ không phải cô nhân tình bé nhỏ. Nghe tôi đề nghị, Dũng chỉ bày tỏ mong muốn chúng tôi được gặp nhau lần cuối. Đến ngày hẹn với Dũng, tôi ăn mặc, trang điểm thật đẹp ra khỏi nhà với lý do làm thêm cuối tuần. Những cử chỉ của tôi dường như không qua được mắt anh, thật không ngờ, anh đã bám theo tôi chỉ ít phút sau đó. Anh bắt quả tang tại trận khi tôi và Dũng bịn rịn chia tay nhau bước ra ngoài cửa phòng nhà nghỉ. Anh không làm ầm ĩ, không đánh đập mà chỉ nhếch mép nói: “Tôi khinh bỉ loại đàn bà như cô”. Nói rồi, anh bỏ đi, để mặc tôi ngồi sụp xuống trước cửa phòng ôm mặt khóc. Trên đường về nhà, tôi chuẩn bị tâm lý trước khi chắc chắn sẽ nhận một trận “cuồng phong” đối mặt với gia đình chồng. Tôi đã xác định tâm lý sẽ ly dị, sẽ nuôi con dù thực lòng tôi không hề muốn điều đó. Mọi thứ khác với những gì tôi đã nghĩ, nếp nhà vẫn bình yên như vậy, chỉ có anh là mỗi ngày một khác. Chồng tôi giấu kín chuyện tôi ngoại tình, anh coi tôi như người xa lạ, thậm chí, rẻ rúng tôi khiến nhiều lần tôi bật khóc. 2 tháng địa ngục trong căn phòng của vợ chồng tôi, ngoài mặt đối với bố mẹ, làng xóm anh vẫn coi như chuyện bình thường. Nhưng đêm về, mỗi người ôm chăn 1 góc, tôi ôm con nằm khóc, anh cũng chẳng thể ngủ được, chỉ hút thuốc cả đêm. Một ngày, anh gọi tôi ra, thật bình tĩnh, anh nói: “Tôi và cô sẽ không ly hôn, tôi không muốn gia đình tôi biết chuyện đồi bại của cô, không muốn con tôi biết chuyện đáng khinh bỉ của mẹ nó. Vậy nên, tôi chấp nhận để cô tiếp tục sống trong gia đình tôi, chăm chút cho bố mẹ tôi và con tôi. Còn chúng ta, không thể tiếp tục sống với nhau được nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi đã suy nghĩ kỹ và sẽ lên chùa tĩnh tâm một thời gian”. Ngay tối hôm sau, anh bày tỏ quyết định với bố mẹ chồng khiến ông bà vô cùng giận dữ. Không nói nửa lời, anh lẳng lặng mang một vài bộ quần áo, vật dụng cần thiết và lên ngôi chùa ở Vĩnh Phúc tịnh tâm. Anh đi, tôi như người mất hồn, mặc cảm tội lỗi khiến tôi day dứt không yên. Nhìn bố mẹ anh mỗi ngày một rầu rĩ về cậu con trai quý tử bỗng dưng bỏ đi tu, lòng tôi lại quặn thắt. Tôi phải làm thế nào để chồng tôi từ bỏ ý định này? Thật sự, tôi cần lắm một lời khuyên. |