"Tại sao mỗi lần đụng tới chuyện của cô gái đó thì cậu lại nổi khùng lên như vậy?" Dịch Phong hằn học đáp trả, đưa mắt nhìn cô gái đứng cách đókhông xa, "Nếu không phải là mình đã bị Tương Mạch dày vò hết sức thìmình sẽ không làm vậy, mình chỉ dẫn theo cậu đến xem một chút theo lệthôi, xem xong mình sẽ đi, về phần sau đó phải làm sao thì đó là chuyệncủa cậu."

Vinh Hưởng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn cô gái mặc chiếc váy màuđỏ ngắn ngủn, đang đứng ở trong đám đàn ông bẩn thỉu xấu xa trước bànbán bia. Cô có vóc dáng rất cao, nhưng vì vóc người thon gầy mỏng manhnên thoạt nhìn giống như có hơi nhỏ nhắn, dưới váy ngắn là cặp chânthẳng đuột trắng noãn khiến người khác phải chú ý. Vinh Hưởng tức giậnngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly bia, mùi vị thật là chưa bao giờ hỏngbét như vậy.

Vinh Nhung vừa quay người lại thì nhìn thấy Vinh Hưởng và Dịch Phongđang ở nơi xa nhìn mình chằm chằm, cô vội vàng cúi đầu đi ra quán bánhàng.

Nhìn cô đứng ở cửa quán bán hàng, thỉnh thoảng xoa xoa hai cánh tay, dậm chân sưởi ấm. Bây giờ là cuối thu, ban đêm rất lạnh, mà cô lại phải mặc váy ngắn do Boss cung cấp, cho nên tay và chân đều lộ ra bên ngoài hơnphân nửa. Vinh Hưởng nhìn cô mặc đồ cả người đều đỏ tươi nổi bật ở trong một mảnh tối đen như mực, sương mù nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người cô, hình ảnh thật đẹp nhưng cũng không kém phần thê lương.

Vinh Nhung cảm giác được tầm mắt lạnh lùng kia đang dõi theo mình, khiến cả người cô trở nên cứng ngắt. Mắt thấy một đám đàn ông quàng vai bá cổ nhau đi tới, cô vội vàng chạy ra nghênh đón, cười duyên nói: "Các anhtrai, vào bên trong ngồi đi? Quán bia của chúng tôi có khuyến mãi muamười chai tặng hai chai. Xin mời!"

Trong âm thanh hỗn tạp cũng không thiếu sự trêu chọc của đám đàn ông,"Tặng bia à? Cái này không hấp dẫn, tại sao cô em gái xinh đẹp như thếnày....không đến ngồi uống với bọn anh vài ly?"

Sớm đã quen với những giọng điệu cười cợt như vậy, Vinh Nhung chỉnghiêng đầu mỉm cười nói: "Mấy anh uống rượu, em đây làm sao dám quấyrầy. Nhưng nếu như mấy anh không ghét bỏ, em có thể kính...." Lời cònchưa nói hết, cô đã bị một người khác nắm chặt lấy cổ tay lôi đi, sứclực kia giống như muốn xé rách cả người cô ra vậy.

Vinh Nhung ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trước, để mặc cho người bên cạnh nắm lấy tay của cô thật chặt.

Vinh Hưởng dùng sức ném cô về phía trước, bởi vì sức lực thô bạo củaanh cho nên toàn bộ cơ thể của Vinh Nhung đều đụng vào trên vách tường ở phía sau. Phần lưng lộ ra bên ngoài bây giờ lại cọ sát vào bức tường đá sần sùi làm cho cô đau buốt. Da thịt của cô vốn trắng noãn nay càngthêm tái nhợt, cô cúi thấp đầu, mái tóc đen dài rũ xuống che lại gươngmặt xinh đẹp. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mình, ở nơi đó hiện lênvết đỏ cực kỳ chói mắt.

Vinh Hưởng thở hổn hển, giận đến nổi gân xanh, "Con mẹ nó, em đúng làkhông có tự trọng!" Anh nghiến răng, hai mắt không có một tia cảm xúcnhìn chằm chằm vào cô, "Nhà họ Vinh không cho em tiền tiêu xài hay sao,tại sao em cứ thích ra ngoài bán hàng như vậy? Em bao nhiêu tuổi rồihả?"

Hốc mắt Vinh Nhung nóng lên, cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới nhỏgiọng nói: "Em làm gì thì có liên quan đến anh sao? Cũng không có quanhệ gì tới nhà họ Vinh cả?"

Vinh Hưởng cười lạnh, nhìn bộ dáng này của cô, khí nóng trong người anhlại không nhịn được mà từ từ dâng lên, "Không có quan hệ gì với nhà họVinh sao, tôi cũng hy vọng là sẽ không liên quan, vậy thì trước tiên emsửa lại tên mình rồi hãy nói. Như vậy cũng sẽ không khiến người nhà họVinh mất hết thể diện!"

Nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ sợ người nhà họ Vinh mất thể diện,Vinh Nhung âm thầm cười khổ ở trong lòng, "Không phải anh không biết, em hận người nhà họ Vinh như thế nào."

"Hận, đúng em hận. Nhưng trong đó lại có người mẹ đê tiện mà em yêu quýđó!" Vinh Hưởng nhìn cô rống lên, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Anh không ngừng hít thở sâu, cuối cùng cũng có chút bình tĩnh trở lại:"Anh nói cho em biết, muốn khinh rẻ bản thân đó là chuyện của em, chỉcần đừng để anh nhìn thấy. Lúc đó em muốn làm gì thì làm, còn nữa, nóicho chị em tốt Tưởng Mạch của em biết, đừng cố gắng kích thích lương tri của anh." Anh từ từ đi đến gần Vinh Nhung, cúi người xuống từ trên caoliếc nhìn cô một cái, "Anh, đối với ai cũng có thể thông cảm. Duy nhấtchỉ có em, là không thể nào."

Vinh Nhung cắn môi dưới, mùi máu tươi tràn ra trong khoang miệng, cảmthấy bóng mờ đang bao phủ trước người mình chậm rãi rời đi, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn ấy. Tay nắm chặt thành quyền, "Anhcho rằng tôi thích hào quang của nhà họ Vinh lắm sao, tôi không muốn,một chút cũng không muốn. Tôi hận nhà họ Vinh, hận mỗi người trong nhàhọ Vinh! Nhất là anh!!"

Vinh Hưởng siết chặt bàn tay đang đút trong túi quần, nghe giọng nói ởphía sau lưng truyền đến, trong đáy lòng của anh âm thầm bật cười. Bâygiờ là như thế nào, vì muốn trở về nhà họ Vinh hưởng phúc mà phải diễnkhổ nhục kế sao?

Dịch Phong thấy một mình Vinh Hưởng trở về, sắc mặt lúc này so với lúctrước khi đi ra còn khó coi hơn, tất cả đúng như trong dự liệu. Nếu nhưhai anh em nhà này mà có thể tiêu tan được hiềm khích trước kia, thìcũng giống như nước Mĩ và Iraq sẽ không khai chiến. Dịch Phong ném conốc vừa mới ăn xong xuống dưới sàn, xoa xoa ngón tay, "Món ốc này khôngtệ, lần sau trở lại gọi thêm lần nữa."

"Muốn đến thì một mình cậu đến, đừng có gọi mình." Vinh Hưởng buồn bựcnhìn vào cái bàn đơn giản trước mặt, trên đó còn có vết dầu mỡ đen thuitrông rất bắt mắt. Mặt lạnh nhìn Dịch Phong, "Có đi hay không? Nơi nàycó cái gì đáng để ở lại."

Dịch Phong cười nhẹ, "Tớ nói này Vinh thiếu gia, rốt cuộc là cậu đangbuồn bực chuyện gì? Không phải cậu rất hận hai mẹ con cô ấy sao, nhìnthấy cô ấy luân lạc tới mức độ này không phải cậu rất mong đợi sao, bâygiờ sao lại bực tức như vậy...." Dịch Phong vô sỉ kề sát Vinh Hưởng,trong giọng nói có mang theo chút hứng thú, "Là vì cùng loại người nhưcậu sao?"

Vinh Hưởng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô sỉ ở trước mặt mình, cười như không cười nói: "Cũng không biết là người nào sợ vợ như vậy, chỉ cần một câumệnh lệnh của ai đó liền có tác dụng với cậu."

Quả nhiên Dịch Phong bớt phóng túng lại không ít, trên mặt có chút giậnkhông nén lại được, "Này, cậu nói bừa gì đấy. Cô ấy là anh em của mình,có biết không, là anh em đấy! Đừng có nghĩ bậy bạ."

Vinh Hưởng liếc anh ta một cái, Dịch Phong nhìn ánh mắt kia, thấy thếnào cũng rất chói mắt, dường như mang theo loại ám chỉ nào đó không cầnnói cũng biết. Anh cũng có một chút buồn bực, "Đi thôi đi thôi, còn ngồi ở chỗ này làm gì, càng ngồi thì giận càng lớn thôi."

Sau khi hai người tính tiền rời đi, cho đến lúc rời đi cũng không có thấy Vinh Nhung quay trở lại.

*

Trong đêm tối hai người đi bên cạnh nhau, đèn đường mờ vàng trong sươngmù ở thời tiết cuối thu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, quanh bóng đèn thỉnh thoảng sẽ có một con thiêu thân thê lương dũng cảm nhào tới, rồi lại bị đụng rơi xuống mặt đất.

Ngón tay Dịch Phong nắm thành quyền để ở trên môi, "Khụ, cái đó, hìnhnhư bệnh tình của mẹ cô ấy cũng không nhẹ. Mỗi ngày sau khi tan học trừlàm việc ở nơi này, thì buổi tối cô ấy còn phải tới quán bán hàng dọndẹp rửa bát đĩa nữa. Khi về đến nhà cũng rạng sáng rồi, ngày hôm sau đihọc đều ngủ gà ngủ gật."

"Cậu biết nhiều thật đó!" Vinh Hưởng tiếp tục đi về phía trước, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
" />

Truyện Giai Thoại Anh Và Em

Công nghệ 2025-03-31 15:20:11 28
Tiếng ồn ào kết hợp cùng mùi khói dầu của đồ nướng bốc lên khiến VinhHưởng khó chịu mà nhíu mày,ệnGiaiThoạiAnhVàclip bong da nhìn sang Dịch Phong ngồi bên cạnh cứ trơtrơ ra thì Vinh Hưởng mới hiểu, hóa ra thằng nhóc này đang cố ý. Tầmmắt Vinh Hưởng dõi theo bóng dáng màu đỏ đang qua qua lại lại giữa đámđàn ông ở cách đó không xa, Vinh Hưởng rũ mắt, lời nói ra cũng không cóvẻ gì tốt, "Dịch Phong, tên khốn cậu có ý gì?"

"Tại sao mỗi lần đụng tới chuyện của cô gái đó thì cậu lại nổi khùng lên như vậy?" Dịch Phong hằn học đáp trả, đưa mắt nhìn cô gái đứng cách đókhông xa, "Nếu không phải là mình đã bị Tương Mạch dày vò hết sức thìmình sẽ không làm vậy, mình chỉ dẫn theo cậu đến xem một chút theo lệthôi, xem xong mình sẽ đi, về phần sau đó phải làm sao thì đó là chuyệncủa cậu."

Vinh Hưởng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn cô gái mặc chiếc váy màuđỏ ngắn ngủn, đang đứng ở trong đám đàn ông bẩn thỉu xấu xa trước bànbán bia. Cô có vóc dáng rất cao, nhưng vì vóc người thon gầy mỏng manhnên thoạt nhìn giống như có hơi nhỏ nhắn, dưới váy ngắn là cặp chânthẳng đuột trắng noãn khiến người khác phải chú ý. Vinh Hưởng tức giậnngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly bia, mùi vị thật là chưa bao giờ hỏngbét như vậy.

Vinh Nhung vừa quay người lại thì nhìn thấy Vinh Hưởng và Dịch Phongđang ở nơi xa nhìn mình chằm chằm, cô vội vàng cúi đầu đi ra quán bánhàng.

Nhìn cô đứng ở cửa quán bán hàng, thỉnh thoảng xoa xoa hai cánh tay, dậm chân sưởi ấm. Bây giờ là cuối thu, ban đêm rất lạnh, mà cô lại phải mặc váy ngắn do Boss cung cấp, cho nên tay và chân đều lộ ra bên ngoài hơnphân nửa. Vinh Hưởng nhìn cô mặc đồ cả người đều đỏ tươi nổi bật ở trong một mảnh tối đen như mực, sương mù nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người cô, hình ảnh thật đẹp nhưng cũng không kém phần thê lương.

Vinh Nhung cảm giác được tầm mắt lạnh lùng kia đang dõi theo mình, khiến cả người cô trở nên cứng ngắt. Mắt thấy một đám đàn ông quàng vai bá cổ nhau đi tới, cô vội vàng chạy ra nghênh đón, cười duyên nói: "Các anhtrai, vào bên trong ngồi đi? Quán bia của chúng tôi có khuyến mãi muamười chai tặng hai chai. Xin mời!"

Trong âm thanh hỗn tạp cũng không thiếu sự trêu chọc của đám đàn ông,"Tặng bia à? Cái này không hấp dẫn, tại sao cô em gái xinh đẹp như thếnày....không đến ngồi uống với bọn anh vài ly?"

Sớm đã quen với những giọng điệu cười cợt như vậy, Vinh Nhung chỉnghiêng đầu mỉm cười nói: "Mấy anh uống rượu, em đây làm sao dám quấyrầy. Nhưng nếu như mấy anh không ghét bỏ, em có thể kính...." Lời cònchưa nói hết, cô đã bị một người khác nắm chặt lấy cổ tay lôi đi, sứclực kia giống như muốn xé rách cả người cô ra vậy.

Vinh Nhung ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trước, để mặc cho người bên cạnh nắm lấy tay của cô thật chặt.

Vinh Hưởng dùng sức ném cô về phía trước, bởi vì sức lực thô bạo củaanh cho nên toàn bộ cơ thể của Vinh Nhung đều đụng vào trên vách tường ở phía sau. Phần lưng lộ ra bên ngoài bây giờ lại cọ sát vào bức tường đá sần sùi làm cho cô đau buốt. Da thịt của cô vốn trắng noãn nay càngthêm tái nhợt, cô cúi thấp đầu, mái tóc đen dài rũ xuống che lại gươngmặt xinh đẹp. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mình, ở nơi đó hiện lênvết đỏ cực kỳ chói mắt.

Vinh Hưởng thở hổn hển, giận đến nổi gân xanh, "Con mẹ nó, em đúng làkhông có tự trọng!" Anh nghiến răng, hai mắt không có một tia cảm xúcnhìn chằm chằm vào cô, "Nhà họ Vinh không cho em tiền tiêu xài hay sao,tại sao em cứ thích ra ngoài bán hàng như vậy? Em bao nhiêu tuổi rồihả?"

Hốc mắt Vinh Nhung nóng lên, cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới nhỏgiọng nói: "Em làm gì thì có liên quan đến anh sao? Cũng không có quanhệ gì tới nhà họ Vinh cả?"

Vinh Hưởng cười lạnh, nhìn bộ dáng này của cô, khí nóng trong người anhlại không nhịn được mà từ từ dâng lên, "Không có quan hệ gì với nhà họVinh sao, tôi cũng hy vọng là sẽ không liên quan, vậy thì trước tiên emsửa lại tên mình rồi hãy nói. Như vậy cũng sẽ không khiến người nhà họVinh mất hết thể diện!"

Nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ sợ người nhà họ Vinh mất thể diện,Vinh Nhung âm thầm cười khổ ở trong lòng, "Không phải anh không biết, em hận người nhà họ Vinh như thế nào."

"Hận, đúng em hận. Nhưng trong đó lại có người mẹ đê tiện mà em yêu quýđó!" Vinh Hưởng nhìn cô rống lên, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Anh không ngừng hít thở sâu, cuối cùng cũng có chút bình tĩnh trở lại:"Anh nói cho em biết, muốn khinh rẻ bản thân đó là chuyện của em, chỉcần đừng để anh nhìn thấy. Lúc đó em muốn làm gì thì làm, còn nữa, nóicho chị em tốt Tưởng Mạch của em biết, đừng cố gắng kích thích lương tri của anh." Anh từ từ đi đến gần Vinh Nhung, cúi người xuống từ trên caoliếc nhìn cô một cái, "Anh, đối với ai cũng có thể thông cảm. Duy nhấtchỉ có em, là không thể nào."

Vinh Nhung cắn môi dưới, mùi máu tươi tràn ra trong khoang miệng, cảmthấy bóng mờ đang bao phủ trước người mình chậm rãi rời đi, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn ấy. Tay nắm chặt thành quyền, "Anhcho rằng tôi thích hào quang của nhà họ Vinh lắm sao, tôi không muốn,một chút cũng không muốn. Tôi hận nhà họ Vinh, hận mỗi người trong nhàhọ Vinh! Nhất là anh!!"

Vinh Hưởng siết chặt bàn tay đang đút trong túi quần, nghe giọng nói ởphía sau lưng truyền đến, trong đáy lòng của anh âm thầm bật cười. Bâygiờ là như thế nào, vì muốn trở về nhà họ Vinh hưởng phúc mà phải diễnkhổ nhục kế sao?

Dịch Phong thấy một mình Vinh Hưởng trở về, sắc mặt lúc này so với lúctrước khi đi ra còn khó coi hơn, tất cả đúng như trong dự liệu. Nếu nhưhai anh em nhà này mà có thể tiêu tan được hiềm khích trước kia, thìcũng giống như nước Mĩ và Iraq sẽ không khai chiến. Dịch Phong ném conốc vừa mới ăn xong xuống dưới sàn, xoa xoa ngón tay, "Món ốc này khôngtệ, lần sau trở lại gọi thêm lần nữa."

"Muốn đến thì một mình cậu đến, đừng có gọi mình." Vinh Hưởng buồn bựcnhìn vào cái bàn đơn giản trước mặt, trên đó còn có vết dầu mỡ đen thuitrông rất bắt mắt. Mặt lạnh nhìn Dịch Phong, "Có đi hay không? Nơi nàycó cái gì đáng để ở lại."

Dịch Phong cười nhẹ, "Tớ nói này Vinh thiếu gia, rốt cuộc là cậu đangbuồn bực chuyện gì? Không phải cậu rất hận hai mẹ con cô ấy sao, nhìnthấy cô ấy luân lạc tới mức độ này không phải cậu rất mong đợi sao, bâygiờ sao lại bực tức như vậy...." Dịch Phong vô sỉ kề sát Vinh Hưởng,trong giọng nói có mang theo chút hứng thú, "Là vì cùng loại người nhưcậu sao?"

Vinh Hưởng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô sỉ ở trước mặt mình, cười như không cười nói: "Cũng không biết là người nào sợ vợ như vậy, chỉ cần một câumệnh lệnh của ai đó liền có tác dụng với cậu."

Quả nhiên Dịch Phong bớt phóng túng lại không ít, trên mặt có chút giậnkhông nén lại được, "Này, cậu nói bừa gì đấy. Cô ấy là anh em của mình,có biết không, là anh em đấy! Đừng có nghĩ bậy bạ."

Vinh Hưởng liếc anh ta một cái, Dịch Phong nhìn ánh mắt kia, thấy thếnào cũng rất chói mắt, dường như mang theo loại ám chỉ nào đó không cầnnói cũng biết. Anh cũng có một chút buồn bực, "Đi thôi đi thôi, còn ngồi ở chỗ này làm gì, càng ngồi thì giận càng lớn thôi."

Sau khi hai người tính tiền rời đi, cho đến lúc rời đi cũng không có thấy Vinh Nhung quay trở lại.

*

Trong đêm tối hai người đi bên cạnh nhau, đèn đường mờ vàng trong sươngmù ở thời tiết cuối thu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, quanh bóng đèn thỉnh thoảng sẽ có một con thiêu thân thê lương dũng cảm nhào tới, rồi lại bị đụng rơi xuống mặt đất.

Ngón tay Dịch Phong nắm thành quyền để ở trên môi, "Khụ, cái đó, hìnhnhư bệnh tình của mẹ cô ấy cũng không nhẹ. Mỗi ngày sau khi tan học trừlàm việc ở nơi này, thì buổi tối cô ấy còn phải tới quán bán hàng dọndẹp rửa bát đĩa nữa. Khi về đến nhà cũng rạng sáng rồi, ngày hôm sau đihọc đều ngủ gà ngủ gật."

"Cậu biết nhiều thật đó!" Vinh Hưởng tiếp tục đi về phía trước, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
本文地址:http://user.tour-time.com/html/4d599404.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

Do đó, các chuyên gia khuyến cáo cần chú ý thường xuyên kiểm tra mức độ làm mát của điều hòa ô tô. 

Theo đó, các chuyên gia ô tô đến từ CarLease (Anh) đã gợi ý cách người dùng có thể tự kiểm tra và không mất thời gian, tiền bạc mang xe đến các gara.

Một trong số những bộ phận và chức năng mà người dùng nên kiểm tra hàng ngày theo lời khuyên của chuyên gia ô tô từ CarLease là hệ thống quạt gió. Quạt gió cần được kiểm tra hàng ngày, kể cả khi trời lạnh và ít dùng đến điều hòa nhiệt độ.

dieu hoa nhiet do.JPG
Điều hòa nhiệt độ ít sử dụng, có thể phát sinh nhiều hư hỏng. Ảnh: Chí Tâm

Không sử dụng điều hòa ô tô trong thời gian dài có thể khiến hệ thống này gặp nhiều hư hỏng, lỗi phát sinh như hiệu suất làm mát kém, bốc mùi lạ, ẩm mốc,... Điều này rất bất tiện nếu như xuất hiện đúng lúc chúng ta cần làm mát không gian trong xe.

Ngoài ra, người dùng có thể kiểm tra luồng không khí trong xe bằng cách bật điều hòa ở mức cao nhất và kiểm tra luồng không khí thổi ra từ các cửa gió mạnh hay yếu hoặc có nóng hơn so với bình thường hay không. Nếu đã bật chế độ Max AC, luồng gió thổi ra vẫn yếu hoặc nhiệt độ không được cải thiện, chứng tỏ điều hòa của xe đang gặp vấn đề.

Khi điều hòa ô tô hoạt động, người dùng nên lắng tai để nghe mọi tiếng động bất thường xuất hiện từ hệ thống này vì đây có thể là dấu hiệu cho thấy mô tơ cánh quạt, dây curoa bị hỏng,... Với tình trạng này, cần phải mang xe đến gara uy tín hoặc xưởng dịch vụ để xử lý.

Ngoài kiểm tra quạt gió trên điều hòa, người dùng cũng thường xuyên chú ý đến khả năng làm lạnh. Nếu cảm thấy hệ thống làm lạnh hoạt động không hiệu quả, thời gian làm lạnh lâu hơn bình thường, nên kiểm tra và nạp thêm gas máy lạnh.

Về nguyên tắc, người dùng cần kiểm tra, bảo dưỡng và sạc gas máy lạnh sau khi di chuyển khoảng 20.000-30.000km để đảm bảo điều hòa ô tô luôn làm việc hết hiệu suất.

Theo The Sun và Tổng hợp

Hãy để lại ý kiến dưới phần bình luận bên dưới hoặc chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!

 

">

Chuyên gia hướng dẫn cách kiểm tra điều hòa ô tô đơn giản, không tốn kém

Chiều nay (25/9), phiên xử bị cáo Trương Mỹ Lan và các đồng phạm tiếp tục phần xét hỏi của VKS và luật sư đối với nhóm tội danh “Rửa tiền”.

Trước câu hỏi của đại diện VKS về việc mở bao nhiêu thẻ ở Ngân hàng SCB, bị cáo Chu Lập Cơ trả lời không nhớ và tôn trọng quy kết của cáo trạng.

Cũng theo ông Chu Lập Cơ, hạn mức mỗi thẻ là 10 tỷ đồng, nhưng mỗi tháng chi tiêu hết bao nhiêu thì không nhớ.

Đại diện VKS tiếp tục đặt câu hỏi: “Cáo trạng xác định từ 1/1/2018 đến 7/10/2022, bị cáo tiêu hết hơn 225 tỷ đồng trong tài khoản. Bị cáo có biết nguồn tiền nộp vào các thẻ từ đâu hay không?".

Với câu hỏi này, bị cáo Chu Lập khai không sử dụng thẻ mở tại Ngân hàng SCB mà chỉ sử dụng các thẻ mở tại Hồng Kông (Trung Quốc).

W-chulapco.jpg
Bị cáo Chu Lập Cơ. Ảnh: VH

Trước câu trả lời này, VKS tiếp tục truy vấn: “Vì sao tại cơ quan điều tra và phiên tòa sáng nay, bị cáo thừa nhận việc chi tiêu từ các thẻ tín dụng của Ngân hàng SCB?".

“Bị cáo nghĩ rằng các thẻ tín dụng này là do văn phòng công ty tại Việt Nam mở và thanh toán. Chỉ đến khi nhận được kết luận điều tra, bị cáo mới biết 3 thẻ tín dụng này được mở tại Ngân hàng SCB và có liên quan tới vợ” - ông Chu Lập Cơ lý giải.

Không đồng ý với lời khai của chồng, bà Trương Mỹ Lan trình bày: “Chồng bị cáo bị tạm giam hơn 2 năm rồi nên tinh thần chịu ảnh hưởng, anh ấy không nhớ nên nói sử dụng 3 thẻ của SCB. Thực tế, Ngân hàng SCB chỉ phát hành 2 thẻ là Visa, Master cho chồng bị cáo, anh chủ yếu sử dụng các thẻ mở tại nước ngoài. Do bị cáo muốn ủng hộ cho Ngân hàng SCB nên mới ép anh sử dụng 2 thẻ, việc nộp tiền vào thẻ như thế nào, anh ấy hoàn toàn không biết”.

W-truongmylan.jpg
Bị cáo Trương Mỹ Lan. Ảnh: VH

Ngoài ra, bà Lan tiếp tục đề nghị HĐXX xem xét lại hành vi “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”.

Về tội “Tham ô tài sản” bị truy tố, xét xử ở giai đoạn 1, bà Lan cũng cho rằng mình bị oan.

“Bị cáo không bao giờ nghĩ sẽ rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay. Đâu có một người nào tham ô mà toàn bộ tài sản nằm hết ở Ngân hàng SCB? Làm sao có người tham ô mà không có đồng nào?” - bị cáo Lan nói.

Trả lời câu hỏi của VKS về việc tại sao phải xin ý kiến của bị cáo Trương Mỹ Lan trong việc đi trả nợ các khoản vay, bị cáo Trần Thị Mỹ Dung, Phó tổng giám đốc của Ngân hàng SCB giải thích: "Khi bị cáo lên nhậm chức có nhận bàn giao của các lãnh đạo cũ. Trong đó, có những việc của bà Nguyễn Phương Hồng (cựu thành viên HĐQT, Phó Tổng giám đốc Ngân hàng SCB, hiện đã chết) để lại và dặn liên hệ với bà Lan".

Trước câu hỏi của đại diện VKS là “Với nhận thức của bị cáo, nếu không có ý kiến của bị cáo Lan thì có thực hiện việc giải ngân để trả cho các ngân hàng khác không?”, bị cáo Dung trả lời “Không”.

Bà Trương Mỹ Lan đem thêm 'siêu dự án' Amigo ra khắc phục cho trái chủ

Bà Trương Mỹ Lan đem thêm 'siêu dự án' Amigo ra khắc phục cho trái chủ

Dù liên tục khẳng định chỉ cho Ngân hàng SCB mượn công ty đi phát hành trái phiếu nhưng bị cáo Trương Mỹ Lan lại mang cả "siêu dự án" Amigo ở quận 1 (TPHCM) ra khắc phục hậu quả.">

Bà Trương Mỹ Lan: 'Chồng tôi có vấn đề về tinh thần’

友情链接