|
|
Ngày 26/5, một nhân viên y tế thuộc đoàn tình nguyện Hải Dương đến Bắc Giang hỗ trợ bị ngất vì kiệt sức. Chia sẻ với Zing, lãnh đạo huyện Việt Yên cho biết, sự việc xảy ra khi các y bác sĩ đang lấy mẫu xét nghiệm cho người dân ở thôn Núi Hiểu, xã Quang Châu.
Người bị ngất thuộc đoàn tình nguyện Hải Dương, là sinh viên Đại học Kỹ thuật y tế Hải Dương. Sau khi được đồng nghiệp sơ cứu hồi sức, cởi bỏ đồ bảo hộ, người này mới dần hồi tỉnh. Vị lãnh đạo cũng cho biết, Bắc Giang đang trải qua những ngày thời tiết oi bức, nắng nóng. Bộ đồ bảo hộ kín mít khiến các nhân viên y tế dễ mất nước, khó thở.
|
Ảnh: CDC Bắc Ninh |
Ở huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh, bác sĩ Nguyễn Hồng Hải cũng từng bị ngất sau khi lấy mẫu xét nghiệm cho người dân trên địa bàn huyện ngày 22/5.
Dưới cái nóng trên 35 độ C, bất kỳ ai cũng cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi vã ra như tắm nhưng không ai dám thay đồ ra để đảm bảo tốc độ phát hiện ca nhiễm mới, truy vết, cách ly… nhanh nhất có thể. Nhiều nhân viên y tế mệt lả, kiệt sức sau khi lấy mẫu xét nghiệm ở các điểm dịch.
|
Ảnh: CDC Bắc Ninh |
Cũng ngày 22/5, một nhân viên y tế lấy mẫu bệnh phẩm tại Phương Liễu, Quế Võ, Bắc Ninh cũng ngất xỉu khi phải làm việc quá sức. Đặt mục tiêu phải lấy được 28.000 mẫu xét nghiệm trong ngày, các nhân viên y tế của Bắc Ninh đã có một ngày làm việc quá tải trong cái nắng nóng lên đến 37-38 độ C, không ít nhân viên y tế đã ngất xỉu ngay tại nơi làm việc...
Hồi giữa tháng 5, 3 y tá: Lê Thị Huệ, Lê Thị Trâm, Đỗ Thị Thu Thủy đã ngất xỉu khi đang làm nhiệm vụ tại huyện Thuận Thành, Bắc Ninh. Các nữ cán bộ y tế này cũng là người ở đơn vị khác tự nguyện về vùng dịch tham gia công tác lấy mẫu xét nghiệm.
Chia sẻ với báo Lao Động, lãnh đạo huyện Thuận Thành cho biết do phải mặc quần áo bảo hộ cả ngày để lấy mẫu xét nghiệm dưới cái nắng gay gắt nên 3 nữ nhân viên bị ngất xỉu.
Trước đó, ngày 9/5, y sĩ Lê Thị Nhung, 43 tuổi của Trung tâm Y tế huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh cũng đã đổ gục dưới cái nóng trên 35 độ C. Sau khi được đồng nghiệp dìu vào phòng, giúp cởi bộ đồ bảo hộ, khẩu trang, chị đã nôn thốc nôn tháo. Một lúc sau, chị tỉnh lại và lại tiếp tục công việc của mình.
|
Rất nhiều nhân viên y tế rơi vào tình trạng kiệt sức, mất nước nhưng không dám cởi bộ đồ bảo hộ vì giá thành của bộ đồ rất lớn nhưng không được phép sử dụng lại. Ảnh: CDC Bắc Ninh |
|
Nhân viên y tế lấy mẫu xét nghiệm ở phường Khắc Niệm, thành phố Bắc Ninh ngất xỉu. Ảnh: Dân Trí |
|
Nữ nhân viên y tế mệt lả nằm ngay xuống nền gạch, cho phép cơ thể nghỉ ngơi vài phút ngắn ngủi, giữa bộn bề công việc tại tâm dịch tỉnh Bắc Giang. Ảnh: Dân Trí |
Tại Trung tâm Kiểm soát bệnh tật tỉnh Bắc Ninh, đội ngũ cán bộ y tế cũng phải làm việc trắng đêm nhiều ngày qua để làm mẫu xét nghiệm Covid-19 mà tuyến dưới gửi lên để có kết quả sớm nhất phục vụ công tác điều trị và khoanh vùng dịch bệnh.
Ban Chỉ đạo tỉnh Bắc Ninh cho biết sẽ cố gắng tăng cường nhân lực, cơ sở vật chất, trang thiết bị cho ngành y tế, tăng tỷ lệ xét nghiệm trong doanh nghiệp, cộng đồng.
Tỉnh này vẫn đang tiếp tục kêu gọi toàn thể công chức, viên chức, người lao động trong hệ thống y tế không phân biệt công lập hay ngoài công lập, đang công tác hay đã nghỉ hưu, dân hay quân y; học sinh, sinh viên các trường đại học, cao đẳng, trung cấp; các y, bác sĩ, dược sĩ,.. tình nguyện đăng ký tham gia chống dịch bệnh Covid-19.
Đăng Dương(tổng hợp)
Bác sĩ 78 tuổi ‘tự tin đủ sức khoẻ’ tình nguyện vào tâm dịch Covid-19
Bác sĩ Nguyễn Văn Trang ở huyện Thanh Chương (78 tuổi, Nghệ An) viết đơn, gửi thông điệp ‘tôi rất khoẻ’ lên các cơ quan chức năng xin vào tâm dịch Covid-19 ở Bắc Giang.
" alt="Kiệt sức dưới nắng nóng, y bác sĩ đổ gục trong bộ đồ bảo hộ"/>
Kiệt sức dưới nắng nóng, y bác sĩ đổ gục trong bộ đồ bảo hộ
Ngồi ở hàng lang chờ chồng trao đổi với bác sĩ, chị Đinh Thị Khuyên (SN 1990, xã Tuy Lai, huyện Mỹ Đức, Hà Nội) thấy cánh cửa phòng bật mở. Chồng của chị xuất hiện, nước mắt anh lưng tròng. Một tay anh cầm tờ kết quả xét nghiệm của vợ, tay kia anh đưa ra cho chị nắm.Quãng đường hơn 40km, anh không rời tay chị, không nói một lời nhưng nước mắt chảy dài. Người chồng quay mặt ra phía cửa xe taxi để vợ không nhìn thấy, nhưng qua bàn tay chồng run run, chị vẫn hiểu anh đang khóc.
Đó là ngày 3/8/2020 - ngày chị Khuyên biết, mình đã nhận “án tử” bởi căn bệnh ung thư.
Sóng gió của gia đình nhỏ
Nhà chị Khuyên và anh Đinh Văn Hoàn (SN 1989) ở gần nhau và họ cùng học chung trường cấp 3. Nhiều điểm chung ấy đã khiến họ xích lại gần nhau hơn.
“Anh tốt, hiền lành và yêu mình thật lòng”, là những lý do để chị gật đầu khi anh Hoàn ngỏ lời.
Họ về chung nhà sau một đám cưới giản dị vào năm 2011. Năm 2012, họ sinh con gái đầu lòng. “Lúc đó, kinh tế gia đình khó khăn lắm do chúng mình còn trẻ, công việc lại chưa ổn định”, chị nhớ lại.
|
Chị Đinh Khuyên những ngày trên giường bệnh chiến đấu với ung thư. |
Sau khi sinh con thứ hai vào 2018, năm 2020, chị mang thai con thứ ba. Lúc này, kinh tế cũng đỡ khó khăn hơn trước khi chị trở thành chủ một tiệm spa nhỏ. Họ mạnh dạn vay mượn để xây căn nhà mới. Chị Khuyên không ngờ chính thời điểm này, cuộc đời mình lại bước sang một biến cố khác.
“Lúc mang thai bé thứ 3, tôi phát hiện mình có vấn đề về sức khỏe, cụ thể là đường ruột. Nhưng do mang thai nên tôi không thể nội soi mà chỉ khám bình thường”, chị nói.
Chị đi siêu âm, được kết luận thai nhi phát triển bình thường. Chị chỉ nghĩ đơn giản rằng có thể mình bị rối loạn tiêu hóa do thai kỳ và mua thuốc lợi khuẩn về uống.
Sinh bé thứ 3 được 1 tháng, tháng 8/2020, tình trạng sức khỏe của chị không cải thiện. Người phụ nữ này tiếp tục bị đau, mệt mỏi, không thể ăn và sụt cân.
Lúc này, chị được chồng đưa đến BV ĐH Y Hà Nội để tiến hành thăm khám, nội soi. Khi nhận kết quả, chị ngồi chờ ở ngoài để chồng vào gặp bác sĩ.
Nhìn thấy chồng bước ra không nói gì, chỉ khóc, chị hiểu ra vấn đề. “Trước khi đi khám, tôi cũng tìm hiểu và biết rằng nặng nhất của đường ruột là ung thư nên thấy anh ấy khóc, tôi cũng đoán được. Lúc đó, quá nhiều suy nghĩ hỗn độn trong đầu, tôi không thể khóc, chỉ nghĩ đến 3 đứa trẻ ở nhà, đứa 8 tuổi, đứa 2 tuổi và bé mới sinh…”.
Suốt chặng đường về, anh Hoàn không nói với vợ một lời nào. Nhưng khi về đến nhà bình tĩnh lại, anh nói với chị, có bệnh thì phải chữa.
|
Chị nói, may mắn nhất của chị là luôn có người bạn đời đồng hành. Trong ảnh, anh Hoàn đang bóp tay khi vợ bị mỏi. |
“Anh ấy bảo: “Em không cần lo lắng gì cả, cứ yên tâm điều trị. Nếu cần, anh sẵn sàng bán nhà lấy tiền cho em chữa bệnh”. Sau này, tôi cũng từng hỏi sao hôm đó anh khóc nhiều vậy, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc dữ dội đến thế.
Chồng tôi chỉ nói rằng: “Lúc đó, anh hơi sốc vì không ngờ em mắc ung thư. Suốt thời gian mang thai, em đã mệt và đau nhiều, anh cũng không biết làm thế nào để em đỡ đau. Anh không ngờ em vừa mang thai mệt mỏi, trải qua lần sinh nở không dễ dàng gì lại vướng bệnh. Anh nghĩ đến vợ, đến con nên anh khóc”, chị nhớ lại.
Thời gian sau đó, chồng chị dồn toàn bộ nỗ lực để hỗ trợ vợ chữa trị. Hai vợ chồng vừa xây nhà với khoản nợ chưa trả xong, anh tiếp tục vay mượn tiền để lo cho vợ. Anh gọi điện, gặp gỡ các bác sĩ, những người từng bị ung thư để xin họ hướng dẫn, kinh nghiệm.
Chị Khuyên cũng cai sữa khi con vừa 1 tháng tuổi để chuẩn bị cho đợt phẫu thuật đầu tiên.
Hành trình chiến đấu với "tử thần" của bà mẹ ba con
Chị ở viện khoảng 10 ngày để phẫu thuật. Giai đoạn này, do dịch bệnh Covid-19 nên người nhà bị hạn chế vào bệnh viện. Chồng chị xin nghỉ làm, một mình vào viện chăm lo cho vợ. “Suốt cả quá trình phẫu thuật, các hoạt động vệ sinh, ăn uống… của tôi đều diễn ra tại giường. Chồng hỗ trợ vợ không một lời kêu than”.
Sau phẫu thuật, chị được về nhà nghỉ ngơi vào tuần nhưng sau đó lại nhận được thông báo của bác sĩ, chị phải truyền hóa chất.
“Tháng 9/2020, tôi vào hóa chất đợt đầu tiên. Truyền hóa chất khủng khiếp lắm, mình cảm thấy cơ thể không bình thường nữa, không ăn nổi, chỉ buồn nôn. Đã có lúc, tôi tự hỏi: “Sao mình mới 30 tuổi đã bị bệnh? Mình có đời sống không quá tệ - không hút thuốc, không rượu chè, ăn uống lành mạnh, sao vẫn bị bệnh? Và tôi bắt đầu đọc các sách về sức khỏe để tìm hiểu”, chị Khuyên nói.
|
"Gia tài" của chị Đinh Khuyên là tình yêu của chồng và con. |
Người phụ nữ sinh năm 1990 thừa nhận, những cuốn sách như tấm phao cứu sinh khi cuộc đời chị gặp biến cố.
“Những cuốn sách về sức khỏe - tôi đọc hết quyển này đến quyển khác. Từ đó, tôi nhận ra nhiều điều và thay đổi lối sống tích cực hơn như tập thể dục, đi ngủ và dậy sớm… Trước đây tôi lao vào công việc, ít dành thời gian cho bản thân thì nay tôi dành thời gian cho mình nhiều hơn. Dần dần, tôi thấy cơ thể nhiều đổi khác”.
Nhưng điều lớn nhất là những cuốn sách đã giúp chị thay đổi về suy nghĩ, tâm lý. Thay vì bi quan, lo lắng chị đón nhận mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, lạc quan hơn.
“Chẳng còn lo sợ, trái lại, tôi cảm thấy ung thư còn cho mình một sự trải nghiệm tuyệt vời. Tôi cảm thấy thấy biết ơn căn bệnh của mình hơn là sự oán trách, tuyệt vọng, buồn chán”, chị nói.
Theo chị Khuyên, khi mắc bệnh chị nhận ra được bản thân đã được yêu thương nhiều đến nhường nào.
Hai bà nội và ngoại luôn thay nhau chăm sóc bé vừa sinh. Khi bé cai sữa do mẹ phải truyền hóa chất, những người phụ nữ có con nhỏ ở làng, xã biết chuyện đã kêu gọi nhau vắt sữa tặng lại cho gia đình chị.
“Mọi thứ ban đầu hơi lộn xộn, xáo trộn một chút nhưng rồi đâu lại vào đấy”, chị cười nói.
Đặc biệt, chị dành rất nhiều tình cảm khi nói về người bạn đời của mình. “Mỗi lần đi truyền hóa chất, người ta thông báo 10, 15, 20 triệu đồng, anh lại tra danh bạ xem còn ai không để vay. Số tiền vay mượn giờ rất lớn nhưng anh quan niệm “còn người còn của”, không cho tôi được phép lo lắng, bi quan.
|
"Tôi vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu dù ngày mai có thế nào", người mẹ của 3 đứa trẻ cho biết. |
Vợ được về nhà, anh lại tranh thủ đi làm. Quãng đường cách nhau 40km, anh vẫn đi đi về về để đỡ đần các bà chăm vợ con. Có những lúc tôi mệt cáu gắt hoặc làm gì sai, anh biết đấy, nhưng vẫn im lặng. Tôi biết ơn anh vì điều đó”, chị nói.
Lúc chị Khuyên truyền hóa chất lần 3, chị được các bác sĩ đánh giá tiến triển tốt hơn. Hiện tại, chị đã trải qua 6 lần truyền hóa chất.
“Các lần đầu rất mệt nhưng càng về sau, tôi cảm thấy đỡ hơn có thể do mình thay đổi thói quen ăn uống, tập luyện và tinh thần lạc quan hơn. Tôi vui vẻ đón nhận mọi chuyện và sẽ tiếp tục “chiến đấu”, chỉ đôi lúc ngồi một mình lại buồn vì thương chồng, thương con.
Con gái lớn (9 tuổi) của tôi, chưa biết ung thư là gì. Cháu chỉ biết mẹ ốm, phải đi bệnh viện. Có lần, cháu ngây thơ hỏi: “Khi nào mẹ không phải đến viện nữa?”. Chắc mẹ đi nhiều quá, cháu nhớ”, chị Khuyên lạc quan kể.
Ngọc Trang
Ảnh: NVCC
Cô gái Hà Nội vượt 'cửa tử' ung thư nhờ tình yêu tuyệt vời
Một ngày tháng 10/2018, Nguyễn Thị Thu Hường (SN 1987, Hà Nội) nhận được tin mắc ung thư sau đợt kiểm tra sức khoẻ định kỳ. Cầm kết quả trên tay, 2 vợ chồng Hường choáng váng.
" alt="Bà mẹ ba con ở Hà Nội: 'Tôi biết ơn căn bệnh ung thư'"/>
Bà mẹ ba con ở Hà Nội: 'Tôi biết ơn căn bệnh ung thư'
Lấy chồng được 10 năm, chúng tôi cũng có một cậu con trai năm nay học lớp 4. Tôi làm nghề liên quan tới gốm, tôi thích thả hồn mình vào sự sáng tạo những mẫu mã. Còn chồng tôi làm công an, anh là người gia trưởng, độc đoán và hay ghen tuông.Anh là con một nên vợ chồng tôi sống chung cùng bố mẹ chồng. Thời gian đầu lấy nhau, gia đình tôi gặp một vài khó khăn và anh là người đã giúp đỡ gia đình tôi nhiều, tôi rất biết ơn anh.
Tôi thấy mình là một người khá yếu đuối và nhạy cảm, bất kì chuyện gì cũng làm tôi suy nghĩ. Cuộc sống vợ chồng tôi không nhiều mâu thuẫn nhưng mọi việc trong gia đình không bao giờ tôi được phép quyết định, bất kể việc gì cũng phải thông qua anh.
Thậm chí cả việc tôi đi gặp bạn bè hay họp lớp tôi cũng phải thông báo và xin phép anh. Chờ anh xem lịch làm việc thế nào, có thể đưa đón tôi đi và về không anh mới đồng ý cho tôi tham gia, không khi nào anh cho tôi đi một mình.
Nhiều lần tôi nói tôi có thể tự lo nhưng anh không đồng ý, anh không tin tưởng tôi. Tính tôi lãng mạn, thích văn chương, đàn hát. Tôi tham gia một vài nhóm văn chương trên mạng, thỉnh thoảng post những bài thơ mình sáng tác, có ai khen là anh lập tức bắt tôi hủy kết bạn. Anh theo dõi tôi xem có “thả thính” ai hay có ai tán tỉnh tôi không. Thấy bất kì nghi ngờ gì là anh chì chiết tôi, tôi thấy mình như con chim bị nhốt trong lồng.
Tình cờ một lần gặp bài thơ hay của một bạn cùng diễn đàn, tôi phổ nhạc bài thơ đó và nghêu ngao hát. Anh thoáng nghe thấy liền vặn hỏi tôi, tôi nói của bạn thơ, thấy hay nên tôi phổ nhạc. Anh lao vào tôi, đập vỡ cây đàn tôi đang đánh, anh gào lên hỏi người ấy là ai. Tôi sợ quá đã phải cầu xin anh và sau đó khóa nick facebook của mình.
Đỉnh điểm một lần anh đòi hỏi tôi, tôi mệt nên từ chối. Anh điên lên nhấc bổng cả người tôi rồi nện xuống giường, lần đó tôi đã phải nhập viện vì bị ảnh hưởng cột sống. Chồng tôi quá ghen tuông và kìm kẹp tôi, tôi đã tâm sự với mẹ chồng nhưng bà chỉ nói “có yêu nó mới thế”, còn với nhà bố mẹ đẻ tôi không dám tâm sự vì sợ bố mẹ lo.
Tôi đã từng nghĩ tới chuyện li hôn, cũng đã bóng gió đề cập, chồng tôi nói nhất định không ly hôn. Nếu tôi nhất định đòi ly hôn thì đừng trách anh ta, thậm chí anh ta có thể giết tôi rồi tới đâu thì tới.
Hoặc nếu có ly hôn thì tôi tay trắng ra khỏi nhà, không bao giờ được gặp con nữa, anh ta có đủ điều kiện để làm điều đó. Tôi chỉ có đứa con là điều quý giá nhất, làm sao tôi có thể sống mà thiếu con. Tôi thấy tù túng, ngột ngạt và bế tắc quá.
Độc giả giấu tên
Vừa đến ra mắt nhà người yêu đã quay xe chạy vì 'cả nhà cô ấy vẩu'
Tôi là một người đàn ông có công việc tử tế, sự nghiệp vững vàng. Thật tiếc rằng ngoài 40 rồi nhưng tôi chưa lấy được vợ. Không phải tôi khó tính đâu.
" alt="Chồng quá ghen tuông khiến tôi mỏi mệt"/>
Chồng quá ghen tuông khiến tôi mỏi mệt