Khu nhà ở giữa sườn núi,ệnĐiềmMậtAnhTúkết quả giải vô địch tây ban nha là khu nhà cao cấp có đến một nghìn căn, một cậu bé chừng mười lăm tuổi, da dẻ trắng nõn, diện mạo xinh đẹp làm người khác rời mắt không nổi, đang thư thái tao nhã ngồi ở dưới tán cây to trong sân nhà.
“Mẹ nó chứ, còn muốn mình chờ bao lâu nữa.” Cậu ta không mở miệng thì thôi, chứ hễ mở ra là vẻ cao quý kia hoàn toàn không hợp gì với lời nói thô bỉ.
“Câm ngay cho tao.” Ngồi bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp đang gạt gạt những lọn tóc xoăn to, hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, “Đợi đến lúc ông ấy tới, coi chừng cái mõm hay sủa của mày cẩn thận một chút. Nhớ, đó chính là chồng tương lai của mẹ mày đó, nhớ phải gọi ông ấy là cha.”
“Cha? Hừ,” Cậu nhỏ lạnh lùng cười, “Nhờ phúc của bà, tôi đúng là có nhiều cha quá ha.”
“Mày còn dám nói, mấy người chồng trước của tao mày đều không chịu gọi cha, thật sự là đồ tiểu quỷ đáng ghét mà.” Người phụ nữ khinh bỉ nhìn cậu, “Tao cảnh cáo mày, người đàn ông lần này khác những lần trước, nếu mày còn đối nghịch với ông ấy, khiến tao phải ly hôn, tao tuyệt đối không tha cho mày.”
“Tôi khiến bà phải ly hôn? Đúng là chuyện buồn cười, vì bà là loại đàn bà hư hỏng có mới nới cũ, chơi chán liền bỏ người ta đấy chứ.” Cậu trai không chút yếu thế trả lời một cách mỉa mai, “Lần này bà lại ngắm trúng ai thế? Mấy lần trước đều là đám trai trẻ cùng công nhân xây dựng, lần này là gì? Thợ điện nước à? Tôi đoán có lẽ chỉ đỡ được ba tháng thôi nhỉ.”
“Đáng tiếc lần này mày đoán sai rồi,” Người phụ nữ lộ nụ cười bí ẩn, “Lần này là tao nghiêm túc đó.”
Cậu trai nghe vậy thiếu chút nữa ôm bụng cười lăn, “Nghiêm túc? Nếu đúng như bà nói, lợn nái đều bay được hết lên trời đó.”
“Thằng tiểu quỷ này…” Người phụ nữ giận đến méo mặt, giơ tay lên định dạy bảo con.
“Bà dám?” Cậu trai sắc mặc tối sầm trợn mắt nhìn, “Bà nghĩ tôi vẫn là thằng nhóc con làm bao cho bà trút giận như trước ấy hả? Nếu bà dám đánh tôi một cái, tôi đảm bảo sẽ khiến bà phải hối hận.”
Người phụ nữ có chút khiếp sợ, nhìn đứa con đang ngày càng lớn, không cam lòng mà cắn cắn môi dưới, thu tay, trừng mắt nhìn lại.
Ngay lúc hai mẹ con đang nhìn nhau chằm chằm như kẻ thù, trên trời bỗng đột ngột không báo trước mà kéo mây đen dày đặc, sét đánh một tiếng lớn…
Xoẹt… Đùng…
Tiếng sấm nổ lên bất ngờ khiến cậu trai thoáng chốc toàn thân cứng ngắc.
“Ha ha, đúng là báo ứng.” Biết đứa con từ nhỏ sợ nhất là sét, người phụ nữ không chút thông cảm mà mỉm cười, đứng dậy một cách tao nhã, đi về phía khu nhà. “Mày cứ ở đây từ từ hưởng thụ nhé.”
Dù bản thân biết rõ người đàn bà khốn kiếp kia căn bản không màng gì đến sự sống chết của mình, nhưng cậu trai nghe được lời cuối của bà ta vẫn là không kiềm được cảm giác tổn thương. Sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy không ngừng. Nỗi sợ quấn chặt khiến cậu ngay cả nhấc chân chạy cũng làm không được. Tiếng sấm ầm ầm không ngừng quanh quẩn bên tai, những giọt nước mưa to như hạt đậu đổ nghiêng xuống đất, xối ướt đẫm bộ quần áo mỏng của cậu.
Không… Không! Mình không thể chết, mình nhất định không thể chết!
Ai tới cứu tôi với?
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng kêu gào.
Không ai tới cứu cậu cả.
Cậu biết người đàn bà kia sẽ không cho bất cứ ai tới cứu cậu.
Cậu tuyệt vọng, cảm thấy như bị cả thế giới ruồng rẫy.
“Thụy Thụy.”
Đột nhiên một giọng đàn ông xa lạ vang bên tai, cậu trai chưa kịp phản ứng, cả người lạnh như băng đã được ủ vào một khuôn ngực rộng ấm áp.
“Thụy Thụy đừng sợ.”
Giọng nói của ông ta có chút đau xót làm cho cậu trai luôn luôn kiên cường cũng thấy trong lòng tê dại, chợt mở mắt ra.
Một đôi mắt dịu dàng ngay trước mắt.
“Thụy Thụy đừng sợ, ta đưa con vào.” Người đàn ông giống như anh hùng cứu mỹ nhân, một tay ôm lấy cậu.
Cậu trai đang dựa vào ngực người kia, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, đột nhiên tim đập thình thịch, hồi hộp ngẩng lên, “Ông… Ông là ai?”
“Chào con, ta là Hạ Mặc Lâm, “Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Cũng sắp là cha của con. Thụy Thụy, xin được chỉ giáo nhé.”
Nụ cười dịu dàng của ông ta khiến người phải nghẹn thở. Một cảm xúc ấm áp chưa từng có trỗi dậy trong đáy lòng lạnh lẽo. Giây phút này, tiếng sấm đáng sợ đột nhiên lùi ra rất xa, rất xa…
Cậu trai cảm thấy… Cậu, không bao giờ… còn phải cô đơn nữa…
Mười năm sau.
Vân Dật hội, đại hắc bang nổi tiếng nhất Châu Á.
Truyền rằng, trong Vân Dật có ba nhân vật có thể khiến kẻ thù nghe qua là đã phải kinh hồn táng đởm. 顶: 56踩: 6
Mỗi đêm, ông Sơn đều đạp xe ra vỉa hè trên đường Hai Bà Trưng (Quận 3, TP.HCM) bán vé số.
Khi được cô gái trẻ ngỏ lời tặng số tiền trên, ông Sơn đã từ chối không nhận. Sự việc được Trúc Phương chia sẻ trên mạng xã hội khiến nhiều người bất ngờ, trân trọng tấm lòng của ông.
Sau đó, cô gái rút 20 triệu đồng, bỏ vào chiếc hộp nhỏ tặng ông. Tuy nhiên, ông chỉ xin nhận 5 triệu đồng. Thậm chí, khi Phương ngỏ ý muốn tặng ông chiếc xe đạp mới, ông cũng từ chối.
Ông giải thích: “Tôi bán vé số kiếm từng đồng. Khi được mọi người thương yêu, giúp đỡ dù ít dù nhiều, tôi cũng cảm thấy rất vui và đều trân trọng. Nay tôi được mọi người giúp số tiền lớn như vậy, tôi vui, hạnh phúc lắm”.
Thương ông tật nguyền, đơn chiếc nhưng rất tự trọng, nhiều người dân tranh thủ ghé lại mua vé số ủng hộ ông.
“Nhưng với tôi, đủ là được. Tôi chỉ xin nhận số tiền tôi cảm thấy đủ. Khi thấy đủ thì lòng tôi an nhiên hơn mọi thứ. Phần còn lại để giúp những người khó khăn khác”, ông chia sẻ thêm.
Ông kể, từ ngày lên TP.HCM mưu sinh, ông luôn nhận được sự giúp đỡ từ mọi người. Khi không có chỗ ở, ông được một người ở Quận 1 cho ở trọ miễn phí. Đại lý vé số nơi ông lấy vé đi bán cũng cho ông nhận vé trước trả tiền sau…
Đặc biệt, dù đạp xe đi bán dạo hay phải ngồi một chỗ vì bị các chứng cao huyết áp, hở van tim, thấp khớp… hành hạ, ông đều được người dân đến mua vé số ủng hộ. Ông nói rằng, ông “có phước phần được người ta thương”.
Mỗi khi được khách mua vé số, người dân biếu quà bánh, ông đều nhận bằng 2 tay, gật đầu cám ơn.
Nỗi buồn giấu kín
Tại góc đường Hai Bà Trưng, Điện Biên Phủ, mỗi khi đèn đỏ, người đi đường vẫn tranh thủ mua ít tờ vé số ủng hộ ông. Có nhiều bạn trẻ ngoài mua vé số còn đem quà bánh đến biếu ông.
Hôm chúng tôi đến, có đôi bạn trẻ đến tặng ông tờ vé số trúng giải 8 vì biết ông không nhận tiền. Nhiều người khác lại chọn cách giúp đỡ bằng việc mua vé số rồi nhanh chóng rời đi khi ông đang lúi húi tìm tiền lẻ để thối lại.
Trời về khuya, cuộc trò chuyện trong im lặng của chúng tôi diễn ra nhanh hơn bởi ông bớt phải dừng bút để bán vé số cho khách. Ông kể rằng, bản thân không bị câm, điếc bẩm sinh. Thậm chí, trước khi thành người tật nguyền, ông là một cậu học trò giỏi.
Nhiều bạn trẻ biết ông từ chối nhận tiền hỗ trợ vì “để dành lo cho người khác” đã đến mua vé số, tặng quà bánh cho ông.
Năm ấy, ông 16 tuổi. Trong một trận pháo kích, căn hầm trú ẩn của ông đổ sập. Ông bị đất đá vùi lấp. Khi tỉnh dậy, ông đã thấy mình nằm trong bệnh viện, hai tai không nghe thấy gì. Ông muốn gọi to, hỏi bác sĩ nguyên nhân nhưng cổ họng cứ như có vật gì cản lại. Ông chỉ có thể ú ớ, không nói được thành lời.
Không thể chữa trị, ông đành chấp nhận cả đời trở thành người tật nguyền. Thế nhưng, tật nguyền không phải là nguyên nhân khiến ông rời bỏ quê nhà, gia đình lên TP.HCM bán vé số. Ông từng có nhà cửa, đất đai và mái ấm gia đình cùng vợ và 2 cô gái.
“Nhắc đến chuyện gia đình tôi buồn lắm. Tôi bỏ nhà lên TP.HCM bán vé số vì giận vợ tôi. Bà ấy làm những việc không đúng đến nỗi mang nợ, bán cả 5 công đất. Tôi khuyên can gì cũng không được. Tôi buồn bã vì bất lực trước hoàn cảnh của gia đình nên ngậm ngùi bỏ nhà lên TP.HCM bán vé số mưu sinh”, ông Sơn kể.
Do bị câm, điếc, ông Sơn giao tiếp với khách hàng, người dân bằng cách viết ra giấy.
Rời quê với 2 bàn tay trắng, ông Sơn rong ruổi khắp TP.HCM mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của bệnh tật, ông không đủ sức khỏe tiếp tục công việc này nên chuyển sang bán vé số. Từ ngày dành dụm, đủ tiền mua xe đạp, ông đi được nhiều nơi để bán rong, có tiền sống qua ngày.
“Lên TP.HCM mưu sinh, tôi thật sự rất vui. Tuy tình cảm gia đình bây giờ không trọn vẹn nhưng tôi lại được bù đắp bằng tình yêu thương, san sẻ của mọi người. Tình cảm ấy, tôi sẽ ghi mãi trong lòng và không bao giờ quên”, ông Sơn chia sẻ và cho biết, ông vẫn nhớ quê, nhớ nhà và 2 người con gái của mình.
Được biết, các con của ông hiện đều đã lập gia đình, ông đã có cháu ngoại. Mỗi khi nhớ con, ông đều về quê thăm rồi trở lại TP.HCM bán vé số. “Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ lại trở về quê. Tôi sẽ trở về nhà khi lòng tôi an yên, vợ tôi sửa đổi”, ông tâm sự.
Bài, ảnh, clip:Nguyễn Sơn
Lý do người phụ nữ Long An 10 năm đặt thùng từ thiện trong quán nước nhỏ
Hơn 10 năm qua, bà Út đặt thùng từ thiện trong quán nước nhỏ để có tiền giúp đỡ người nghèo như một cách trả ơn những người đã đùm bọc bà lúc cơ hàn, túng bấn.
评论专区