Siêu máy tính dự đoán Liverpool vs Newcastle, 3h15 ngày 27/2
本文地址:http://user.tour-time.com/html/5e198822.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo RB Leipzig vs Mainz, 21h30 ngày 1/3: Đàn bò gặp khó
Tôi và chồng cùng quê Ninh Bình, lên Hà Nội mở quán cơm bụi phục vụ công nhân ở 1 thị trấn nhỏ ngoại thành.
Nhà tôi nấu nướng sạch sẽ, ngon miệng, giá cả phải chăng nên khách tới ăn ngày một đông. Hai vợ chồng làm không xuể nên chồng tôi kéo thêm đứa em họ ở quê lên làm cùng, tôi cũng tìm được chị hàng xóm tới phụ giúp.
Từ ngày có thêm 2 nhân công, vợ chồng tôi đỡ vất vả, có chút thời gian nghỉ ngơi sớm chứ không tất bật từ sáng sớm đến 10 giờ đêm như trước nữa.
Chị hàng xóm của tôi tên Xuân, độc thân, 39 tuổi, hơn chồng tôi 7 tuổi. Chị ấy có ngoại hình dưới mức trung bình, ít nói nên chúng tôi vẫn đùa "Hàng tồn kho mất chìa khóa". Chị ấy cũng tếu táo vài câu đùa lại nhau, không khí quán xá trước giờ ăn bao giờ cũng rộn ràng.
Tôi trả tiền công cho đứa cháu và chị Xuân rất sòng phẳng, ngoài cơm ăn tại quán ngày 2 bữa thì mỗi tháng họ đều được nhận 4 triệu đồng. Vợ chồng tôi cũng để ra được 20 triệu, tôi nhẩm tính chỉ 5 năm nữa là chúng tôi đủ tiền mua được gian nhà để ở.
Cách đây 3 tháng, vợ chồng tôi vẫn cùng đi chợ sớm để mua thực phẩm nấu bếp. Mỗi lần đi chợ phải cả tiếng mới xong. Dạo này chồng tôi hay kêu đau đầu, mệt mỏi nên tôi động viên anh sáng dậy vận động thể dục, việc đi chợ cứ để mình tôi đảm đương.
Thế là tôi ngược xuôi mua bán từ 5 rưỡi đến tận gần 7 giờ sáng mới về tới nhà. Đi chợ cả 3 tháng liền như thế thì tôi gặp chị Hường, nhà đối diện quán ăn của tôi, sáng ấy chị cũng đạp xe đi chợ mua móng giò về nấu giả cầy. Gặp tôi, chị tíu tít nói chuyện rồi khuyên tôi nên thuê thêm người làm để đỡ vất vả hơn.
Tôi chỉ vâng dạ rồi cười vì thấy không cần thiết việc thuê thêm người làm. Hàng ngày, ngoài việc đi chợ một mình, tôi chỉ chuyên đứng bếp nấu, sơ chế đồ ăn đã có chồng và đứa cháu làm, bưng bê dọn dẹp thì chị Xuân làm hết, chị ấy rất nhanh nhẹn và sạch sẽ.
Tuy nhiên, thấy tôi không quá chăm chú với lời khuyên của mình, chị Hường ghé sát tôi nói thầm: "Cô để ý chú Thái (chồng tôi - nv) và cô Xuân nhé, chị thấy dạo này cô Xuân sang quán nhà cô từ sớm, cô cứ đi chợ được 10 phút là cô ấy sang đấy. Chị đi bộ buổi sáng, bắt gặp đến chục lần rồi".
Tôi chết sững một lúc rồi đánh lạc hướng chị Hường rằng, tôi bảo chị Xuân sang quán sớm để quét tước, dọn dẹp…
Cả ngày hôm đó, tôi cứ bị câu nói của chị Hường ám ảnh. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi. Chồng tôi dạo này rất hờ hững với vợ, có lần tôi quờ tay sang ôm chồng, anh còn cáu và kêu mệt mỏi. Hóa ra anh mèo mỡ với người làm, lại là người vừa già vừa xấu… nghĩ đến thế thôi mà lòng tôi đau nhói.
Sáng hôm sau tôi lại nổ xe máy đi chợ đúng 5 rưỡi sáng sau khi tự tay khóa cổng nhà. Tuy nhiên, tôi chỉ đi chợ đúng 30 phút rồi quay về. Sáng đó, tôi gửi xe máy sang nhà chị Hường và nhẹ nhàng mở cổng, mở cửa rồi đi vào phòng ngủ.
Không phải là tôi mơ ngủ mà đúng là chị Xuân và chồng tôi đang ôm ấp nhau trên chính giường ngủ của vợ chồng tôi…
Thấy tôi, chị Xuân tái xám mặt mày, chồng tôi thì vội vàng mặc quần áo. Tôi rít lên từng hồi, sau khi đã tát chồng tôi mấy cái đau điếng. Chị Xuân van xin tôi tha thứ, chị ấy bảo bao năm qua sống cô đơn, giờ được chồng tôi nhắn tin tình cảm, rồi tặng quà nên chị mù quáng yêu chồng tôi.
Tôi ghìm cơn ghen lại, quẳng vào mặt chị ta những lời khinh bỉ. Chồng tôi cũng van xin tôi tha thứ, anh bảo anh cũng chỉ động lòng trắc ẩn với chị ấy chứ không bao giờ có ý bỏ mẹ con tôi...
Vụ đó, tôi bắt chồng tôi phải viết bản cam kết có đủ chữ ký của 2 con người phản bội... rồi cho chị Xuân nghỉ việc.
Sau cú sốc đó, chồng tôi cố gắng làm việc, đối đãi tử tế với vợ con nên tôi dần nguôi ngoai. Tôi có thuê thêm người làm, nhưng là 2 cô công nhân mới về hưu tầm ngoài 50 tuổi. Và tôi chẳng dại gì đi chợ 1 mình nữa, việc đó tôi khoán trắng cho chồng, tôi ở nhà nhập hội đi bộ với chị Hường.
Đời mà, không biết tận hưởng, nghỉ ngơi chỉ cắm đầu mà làm thì bất hạnh lắm.
Nỗ lực tìm kiếm cha đẻ thông qua xét nghiệm ADN, hai người bạn thân chí cốt phát hiện họ là anh em ruột.
">Ngoại tình: Ông chủ quán cơm 'động lòng' với chị hàng xóm
Mẹo vặt: Kinh nghiệm cho con đi du lịch cùng cha mẹ
Ngoại tình: Vợ sa ngã vì ông chủ khách sạn khéo 'dỗ'
Nhận định, soi kèo Al Wahda vs Al Ain, 23h15 ngày 27/2: Đổi vị
Tôi năm nay 29 tuổi. Tôi lấy chồng được hai năm. Chồng tôi là công nhân cơ khí còn tôi là giáo viên cấp 3. Khi tôi dẫn anh về ra mắt gia đình, biết anh đã tự mua được nhà riêng ở Hà Nội nhưng chỉ học hết cấp 3 rồi lăn lộn làm công nhân, mẹ tôi đã nén tiếng thở dài.
Mẹ bảo, sự khác biệt về trình độ văn hóa sẽ khiến cuộc hôn nhân của chúng tôi gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên, tôi không nghe mẹ. Tôi nghĩ rằng, tôi đủ khéo léo để không khiến chồng thấy tự ti trước bằng cấp của tôi. Vì thế, tôi đã quyết định làm đám cưới với anh.
Cưới nhau xong, chúng tôi cũng có khoảng nửa năm hạnh phúc. Vợ chồng ríu rít với nhau sau mỗi buổi đi làm về. Thế nhưng, kể từ khi tôi mang thai thì niềm hạnh phúc cứ lụi tàn dần.
Ngày tôi trở dạ sinh con, anh đưa tôi đến bệnh viện rồi lại tranh thủ về nhà làm nốt đơn hàng cho kịp ngày hẹn khách. Một mình tôi ở viện, bụng thì đau mà nước mắt cứ chảy lưng tròng.Anh vẫn chăm chỉ làm ăn nhưng không hề biết quan tâm đến vợ. Trong đầu anh dường như không có sự tồn tại của đứa con trong bụng tôi. Hoặc có chăng, anh coi đó là nghĩa vụ của tôi. Thế nên, mỗi lần tôi kêu than mệt mỏi vì ngén ngẩm, anh đều cau có và tỏ ra khó chịu. Tôi ốm nghén và nghỉ dạy thêm nên thu nhập ít ỏi, anh cũng buồn bực rồi đá thúng đụng nia.
Mẹ tôi nhận được điện thoại của tôi, bà tá hỏa bắt xe từ quê lên. Đến viện, thấy bên cạnh tôi chỉ có cô bạn thân cùng trường, nước mắt bà trào ra.
Thế rồi tôi sinh khó, bác sĩ chuyển tôi vào phòng mổ. Lúc mổ xong, y tá chuyển tôi ra ngoài, tôi cố đảo mắt tìm chồng nhưng không thấy. Tôi định òa lên khóc nhưng lại cố nghiến răng và nghĩ đến điều lớn lao hơn, ấy là, chồng tôi đang phải lo sự nghiệp…
Tuy nhiên, sự rộng lượng của tôi không được đáp đền. Chồng tôi vẫn say sưa với công việc. Tôi nằm viện 5 ngày, mỗi ngày anh chỉ xuất hiện vào giờ ăn cơm để mang cơm cho tôi. Nhưng mang cơm, đơn giản chỉ là mang cơm, anh không hề hỏi han hay chăm sóc cho tôi như những người chồng khác trong phòng.
Ngày cuối cùng, đúng lúc chồng tôi có mặt thì cô y tá đến thay băng. Tôi đau đến thấu xương nên nằm rên rỉ, nước mắt trào ra. Chồng tôi thấy tôi khóc, anh không động viên mà lại cau có.
Nhìn gương mặt cau có của anh, tôi không chịu nổi. Tôi nói trong nước mắt, trách anh vô tâm… Không ngờ, anh cầm hộp cơm đổ thẳng vào thùng rác. Vừa đổ, anh vừa bửi bậy. Anh bảo: “… cô tưởng, cả thế giới có mình cô đẻ à”.
Sau đó, anh hùng hổ bước ra khỏi phòng trước con mắt sững sờ của những người có mặt. Tôi lại đành câm lặng, nén tiếng dở dài vào trong lòng.
Hết thời gian nằm viện về nhà, mẹ chồng tôi đến ở cùng để chăm sóc. Lúc đó, chuỗi ngày căng thẳng và đầy tủi nhục của tôi mới bắt đầu.
Mẹ chồng tôi biết tôi có nghề nghiệp đoàng hoàng, học thức cao hơn chồng nên lúc nào cũng sợ con trai mình thiệt thòi. Nếu chẳng may, chồng tôi giúp tôi bế con hay rửa bát là bà lao vào giằng lấy việc và đẩy chồng tôi ra.
Bà liên tục làm công tác tư tưởng rằng, đàn ông thì không thể làm việc nhà, đàn ông thì không thể chăm con, không thể nấu cơm rửa bát. Những việc đó sẽ làm mất đi khí chất của đàn ông, sẽ khiến người phụ nữ “được đừng chân lân đằng đầu”…
Chồng tôi nghe mẹ, từ đó, anh không bao giờ đoái hoài việc gì trong nhà. Anh cũng không bao giờ dám thể hiện sự vui vẻ với tôi trước mặt mẹ. Trong khi đó, mẹ chồng của tôi thì cổ hủ. Cứ thấy vợ chồng tôi cãi nhau, giận nhau thì bà vui ra mặt. Chồng tôi mà ngủ ở phòng tôi thì bà đá thúng đụng nia …
Tôi sinh con 1 tháng đã tự mình chăm con, cơm nước, giặt giũ cho cả nhà. Mẹ chồng tôi ở cùng nhưng chỉ thỉnh thoảng trông cháu cho tôi làm, thời gian còn lại, bà xem ti vi và thủ thỉ nói xấu tôi với con trai.
Tôi nhìn thấy bà rồi lại nhìn thấy chồng mà uất đến tột đỉnh. Tôi khóc suốt ngày, nhiều lúc còn nghĩ đến chuyện tự tử để chồng tôi và mẹ chồng phải ân hận suốt cuộc đời. Nhưng rồi, nhìn đứa con còn đỏ hỏn, tôi lại không làm được.
Tôi không biết phải thoát khỏi cảnh này như thế nào? Tôi muốn xin về quê ngoại nhưng mẹ chồng và cả chồng tôi đều không cho. Họ quan niệm, đã lấy chồng thì không thể tùy tiện về ngoại như khi còn son rỗi nữa. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Giữa đỉnh cao sự nghiệp, Vân Navy bất ngờ chuyển hướng sự nghiệp sang kinh doanh và đã đạt được những thành tựu đáng nể.
">Tâm sự: Cô tưởng, cả thế giới có mình cô đẻ à
- Ở màn gặp mặt, MC Quyền Linh được phen choáng váng khi cặp đôi cho biết không nhớ nổi tên nhau dù cả hai đã giới thiệu ở đầu chương trình.
Bạn muốn hẹn hò tập 301: Không nhớ nổi tên nhau, cặp đôi vẫn bấm nút hẹn hò
Tại sao phụ nữ phương Tây đổi tên, chuyển sang họ chồng sau khi kết hôn?
Dưới đây là những hình ảnh dễ hiểu nhất về những điểm mù xe tải mà các phương tiện khác khi lưu thông cùng nên cẩn thận chú ý.
Thanh Triết
">Tài xế mách nước tránh điểm mù xe tải
友情链接