Nhận định, soi kèo Mladost Lucani vs Backa Topola, 22h00 ngày 23/4: Khó tin cửa trên

Bóng đá 2025-04-26 13:51:42 8764
ậnđịnhsoikèoMladostLucanivsBackaTopolahngàyKhótincửatrêkết quả ngoại hang anh   Hư Vân - 23/04/2025 04:35  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://user.tour-time.com/html/63d990093.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Arsenal vs Crystal Palace, 2h00 ngày 24/4: Hoàn tất thủ tục


Đau, đau quá!

Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, Nặc Nặc chật vật đứng dậy, đầu gối không biết bị cái gì cắt qua, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa khóc thành tiếng.

Thiếu niên nôn nóng, thấp giọng nói: "Nặc Nặc, đừng gây ra tiếng động, chúng ta đi thêm một lát nữa được không? Không cần sợ, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!"

Trong màn đêm thiếu nữ đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tóc dính vào trên má.

Nhưng ánh mắt lại sáng ngời, sắc môi kiều điêm, dáng người thướt tha.

Cô mới 17 tuổi, nhưng đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, ba phần vũ mị, bảy phần thanh thuần. Vừa mới té ngã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chạy chắc chắn là không thoát được. Nhưng cô thật sự quá đau, cô đứng ngồi không yên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở thành tiếng.

Giây tiếp theo, tiếng chó săn liên tiếp kêu lên, ở trong bóng đêm càng thêm hung ác.

Đèn của biệt thự lần lượt được bật lên.

Thân thể thiếu niên cứng đờ, run rẩy nói: "Anh, anh ta phát hiện rồi!"

Sau đó kéo Nặc Nặc muốn chạy.

Nặc Nặc:"..."

Ai? Ai phát hiện?

Tình huống bây giờ là như thế nào? Cô rõ ràng vẫn đang ngủ ở trong phòng. Trước khi đi ngủ bạn cùng phòng còn đọc cho các cô một cuốn tiểu thuyết vô cùng máu chó, khiến cho mọi người cười lăn lộn, kết quả vừa mở mắt ra cô lại thấy mình đứng ở trong đêm tối lại còn bị người lảo đảo kéo đi.

Nặc Nặc không muốn chạy, cô đâu có quen biết cậu ta. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối rất đau, giống như sắp vỡ vụn.

Cô tránh thoát khỏi tay của thiếu niên, cậu ta ngẩn ngơ, quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Nước mắt Nặc Nặc cứ thế rơi xuống, đại khái cũng biết được thiếu niên này không có khiếu quan sát, EQ rất thấp.

Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, mấy con chó săn đã lao tới vây quanh hai người.

Lúc này đau đớn trên đầu gối Nặc Nặc cũng không rảnh mà quan tâm, cô rất sợ chó. Từ lúc nhỏ bị cắn một lần, nỗi sợ này liền khắc sâu vào trong xương cốt. Cô nghĩ lại bản thân lúc này đang bị thương chắc chắn là chạy không thoát liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Thiếu niên cũng là người rất dũng cảm, rõ ràng cậu ta đang sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đứng ra chắn ở trước người Nặc Nặc.

Ba con chó săn toàn thân đều là màu đen, ở trong đêm tốc độ cực nhanh. Đến gần cô mới phát hiêj cả ba con đều là Becgie Đức. Nặc Nặc sợ đến oà khóc, khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, gắt gao túm lấy góc áo của thiếu niên.

Becgie cao lớn uy mãnh, giống như chó nghiệp vụ.

Nói không chừng bọn họ sẽ bị ba con chó này gặm đến một miếng xương cũng không còn.

Nhưng Nặc Nặc lại cảm thấy hoàn cảnh quỷ dị này rất quen thuộc.

Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng đã thần thần bí bí nói: "Hôm nay mình sẽ đoic cho mọi người nghe một câu chuyện tổng tài vô cùng máu cún, tên là [vị hôn thê 17 tuổi bỏ trốn của bá đạo tổng tài]. Khúc đầu chính là cảnh vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác trong đêm, chó săn của bá tổng vô cùng soái khí mà lao tới, suýt chút nữa đã cắn thiếu niên dẫn vị hôn thê bỏ trốn kia thành tàn tật..."

Cả người Nặc Nặc run rẩy.

Becgie đen uy phong lẫm liệt không một chút lưu tình đã cắn chân thiếu niên bị thương.

Một trong ba con ghé vào chân Nặc Nặc ngửi ngửi, sau đó giống như không quan tâm mà nhào tới cắn thiếu niên trước mặt cô.

Thiếu niên gắt gao cắn răng, liều mạng đấm đá với bọn chúng.

Nhưng những con chó kia không hề sợ hãi, mà là chúng nó không hề sợ cậu.

Cậu thật sự sẽ có khả năng bị tàn phế.

Cả người Nặc Nặc run đến lợi hại, nhìn vết máu trên chân thiếu niên, cô cắn răng ôm lấy một con chó, mở miệng ra mới biết giọng nói của mình mềm mụp đến kì cục: "Không được cắn!"

Becgie thế mà lại buông lỏng, quay đầu hung tợn hướng Nặc Nặc "gâu" một tiếng giống như đang uy hiếp.

Chân cô đều đã mềm nhũn, nhưng cô phát hiện chúng sẽ không cắn mình, liền làm theo cách vừa rồi để lôi hai con còn lại ra.

Làm xong hết thảy, thiếu nữ giống như mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất.

Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen chạy ra. Ở giữa có người cầm ô, giày da của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô.

Bước đi của hắn ưu nhã, rũ mắt nhìn cô, thanh âm thập phần lười biếng:

"Chơi vui không? Hửm?"

Cô nâng mắt, nhưng trong mắt đã ướt sũng nước, không thấy rõ gương mặt của hắn.

Người đàn ông cả một thân lãnh lệ, trên đỉnh đầu của hắn che một cái ô đen.

Nặc Nặc run rẩy hỏi: "Cừu Lệ?"

Hắn không trả lời mà chỉ thấp giọng cười nhạo một tiếng, giống như hoài nghi chuyện cô dám gọi thẳng tên của hắn.

Trong lòng Nặc Nặc lạnh ngắt, cô thật sự đã xuyên vào trong sách.

Cho nên tình huống bây giờ là...trong đêm mưa cô hẹn cùng người khác chạy trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt được. Mà thiếu niên kia vừa rồi gọi cô là Nặc Nặc, có lẽ tên đầy đủ là Tống Nặc Nặc.

Sở dĩ bạn cùng phòng cười nhạo là vì cô gái tên Tống Nặc Nặc này giống tên với Nặc Nặc là cô.

Nhưng Nặc Nặc biết.
">

Truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo


.....*.....Chạy tình theo, theo tình tình chạy.....*......

\=> Họ chạy theo tình yêu không thuộc về mình, trong khi bản thân lại có người yêu thương mình. Người yêu thương họ, chấp nhận hy sinh mọi thứ để nhận được ánh nhìn từ người mình thương.

Để rồi họ mù hoán gây sống gió cho cho cuộc tình của người không thể thuộc về mình.

*Chú ý: Xoay quanh tình yêu 4 cặp: 3 cặp phụ Open Ending,1Cặp chính Happy Ending. Tác phẩm đầu tay.

Nam Chính: Trọng tình trọng nghĩa, yêu đơn phương nữ chính, Nhất kiến chung tình.

.............Nhà Hàng Khách Sạn ROSE............

Khung cảnh nhộn nhịp tiếng cụng ly đan xen, vang lên, lẫn vào tiếng cười nói ồn ào. Đây là một bữa tiệc rượu do Tân Kính Dương tổ chức.

Một cô gái chao đảo đang cố tìm lối đi trong đám đông mắt nhìn xung quanh mờ ảo, có lẽ đã bị hạ xuân dược cảm nhận mình không thể đứng vững. Đầu óc quay cuồng nghĩ trong lòng. Rõ mình uống ít rượu thôi mà, tửu lượng của mình đâu tệ đâu nhỉ, thường ngày mình hay tới tiệc rượu giới thượng lưu uống riết quen rồi mà!

Người cô bắt đầu nóng dần lên, mặt bắt đầu ửng đỏ như quả gấc chín.

Một người đàn ông mặc âu phục bảnh bao, khuôn mặt anh tuấn, bước lại đỡ cô gái.

" Em yêu em sao thế? xỉn rồi à? để anh đưa em về nghỉ!" Người đàn ông vòng tay to khoẻ bao trọn người con gái nhỏ bé, dán lưng cô gái vào lồng ngực nóng rang của mình, có vẻ bản thân người đàn ông cũng trúng xuân dược, mặt đỏ bừng.

Cô gái nghĩ trong đầu ủa hắn là Tân Kính Dương chồng mình mà. Cơ thể này của mình là sao ?mình đã bị hắn và tình nhân của hắn ép uống thuốc độc chết rồi mà?

Cô gái dùng tay véo véo vào đôi gò má ửng đỏ xem có thật không? nhận ra là hiện thực tức là bản thân đã sống lại năm 18 tuổi.

Không đúng vậy đây là lúc hắn đã hạ xuân dược vào rượu để đưa mình lên giường hắn, vì mình tuy có ngổ ngáo nhưng không dễ dãi, quen hắn bấy lâu chỉ dừng lại ở nắm tay thôi, hôn môi còn chưa có.



Sau đêm nay mình bị chụp hình uy hiếp vì danh tiếng gia đình mình đã nằng nặc đòi cưới hắn.

"Không! ! !"

Cô gái hét lớn đẩy hắn ra dùng chút sức lực cuối cùng chạy vội ra khỏi bữa tiệc trong nhà hàng khách sạn đó, do tiệc ở tầng trệt nên chạy được ra tới đường.

">

Truyện Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Nhận định, soi kèo Energetik vs Baku Sporting, 20h00 ngày 24/4: Tin vào cửa dưới


Cô vừa phát bài, vừa đọc điểm số.

"Cố Đông Đông, 43 điểm!"

Cầm lấy bài thi, Cố Đông Đông liếc nhìn một cái rồi vo tròn nhét vào hộc bàn: "Phát huy như thường thôi."

"Lí Sảng, 56 điểm!"

Lí Sảng đang xem di động, ngẩng đầu, mừng rỡ như điên: "Đm lão tử vậy mà chỉ thiếu có 4 điểm là đạt chuẩn rồi ha ha ha ha ha ha ha."

“......”

"Tô Đường, 8 điểm!" Triệu Tiểu Phi nhìn thấy điểm số trên bài thi do dự một chút, sau đó vẫn lớn tiếng đọc lên.

Trong lớp nghe thấy điểm số bỗng nhiên yên tĩnh một giây, sau đó cảm thấy không có gì bất thường, lại tiếp tục om sòm.

Chỉ thấy trong góc cuối phòng học, vị trí gần nhất với sọt đựng rác, một bạn học nữ tên là Tô Đường lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ, cô cúi đầu, không nói không rằng nhận lấy bài thi của mình từ tay Triệu Tiểu Phi.

Cô một lần nữa ngồi lại vào vị trí của mình, nhíu mày, đem bài thi đặt lên mặt bàn mở ra từng trang xem kỹ một lượt.

Cô chỉ đoán mò trúng một câu trong phần lựa chọn, 5 điểm, và hơn một nửa phần trắc nghiệm, 3 điểm, hai bài cộng lại vừa đúng 8 điểm.

Aiz, một con số rất may mắn, Tô Đường tự an ủi chính mình.

Hướng Manh Manh bàn trên quay xuống, cúi nhìn bài thi trên bàn, nhìn thấy con số “8” màu đỏ chói mắt kia, trịnh trọng nói: "Đồ ngốc, tớ cảm thấy gần đây cậu đang thụt lùi đấy."

"Trước kia ít nhất còn có thể đạt điểm hai chữ số, bây giờ chỉ còn một chữ số."

Tô Đường: ". . . . . ."

Nàng liếc Hướng Manh Manh một cái, thấp giọng lầm bầm: "Có thể đừng gọi tớ là đồ ngốc nữa không"

Là bởi vì trong chữ Đường tên cô có chữ Ngại có nghĩa là ngu ngốc*, cho nên tất cả mọi người xung quanh đều gọi cô là đồ ngốc.

(*)Chữ Đường 棠,chữ Ngại 呆

Hướng Manh Manh chớp chớp mắt: "Nhưng cậu chính là một đứa ngốc mà."

"Được rồi." Tô Đường thở dài, quyết định không cùng cô ta so đo.

Bài thi phát đến người cuối cùng, người kia bây giờ lại không có mặt, bài thi của hắn được truyền qua tay từng người từng người trong lớp, cuối cùng dừng ở bàn bên cạnh Tô Đường.

Hướng Manh Manh chồm qua cầm bài thi lên xem: "Ha ha, đồ ngốc à cậu lần này vẫn là đứng thứ hai từ dưới lên! Tớ đã nói rồi, tên đại ngốc nhất định sẽ làm đế lót ly của cậu mà!"

Tô Đường liếc nhìn bài thi trong tay Hướng Manh Manh, đầu trang là một con “0” chướng mắt, phía dưới còn có hai đường gạch chéo.

Hướng Manh Manh đem bài thi lật qua lật lại nhìn một lần, nụ cười trên mặt càng thêm khoa trương: "Ha ha ha ha hóa ra tên đại ngốc này tô sai phiếu đáp án, chẳng trách lại được 0 điểm ha ha ha ha ha ha ha! Tớ còn tự hỏi làm cách nào mà đoán đến một câu cũng không trúng ha ha ha ha ha ha ha!"

Tô Đường nghe thấy, khẽ kéo ống tay áo của Hướng Manh Manh: "Manh Manh, cậu có thể cũng đừng gọi Tống Hoành lại đại ngốc nữa được không."

Hướng Manh Manh dường như nghe ra được có gì đó không đúng, giật mình nói: "Đồ ngốc cậu không lầm chứ! Chủ nhiệm lớp chúng ta luôn gọi cậu ta là đại ngốc. Ôi, nếu không thì chúng ta phải gọi cậu ta là gì,Tống Hoành hay là Tống Vương Hành? Cậu nói xem, mẹ của tên đại ngốc Tống Hoành đúng là một thiên tài, một tên đại ngốc như vậy lại còn còn đặt cho cái tên vừa hiếm vừa cổ quái, buồn cười chết mất."

"Được rồi." Tô Đường lại thở dài một hơi. Nàng đã phản bác rồi, tuy rằng không thành công, nhưng cũng không thể tính là cô không tôn trọng.

Hơn nữa, bây giờ chính cô cũng là một con ngốc mà.

Những “nhân vật truyền kì” trong lớp 9 rất nhiều, nào là các đại ca yêu thích đánh nhau, trốn học chơi net, rồi những học sinh lưu ban cắm rễ ở trường đã năm năm, lại còn các chị đại xã hội, hút thuốc, uống rượu cái gì cũng biết còn tự xưng mình là những cô gái ngoan.

">

Truyện Quý Phi Dậy Đi Học

Tablet có thể 'đốt cháy' iPad mang tên Kindle Fire

Lỗi hao pin iPhone 4S được Apple khắc phục

友情链接