您现在的位置是:Ngoại Hạng Anh >>正文
Nhận định, soi kèo Dortmund vs Lille, 03h00 ngày 5/3: Cầm chân nhau
Ngoại Hạng Anh81人已围观
简介 Nguyễn Quang Hải - 04/03/2025 08:35 Cúp C1 Ch ...
Tags:
相关文章
Soi kèo góc PSG vs Liverpool, 3h00 ngày 6/3
Ngoại Hạng AnhPhạm Xuân Hải - 05/03/2025 05:25 Kèo phạt góc ...
阅读更多Vẻ đẹp của nữ sinh trong ngày xa trường
Ngoại Hạng Anh- Hình ảnh nữ sinh lớp 12 đẹp dịu dàng trong tài áo dài ngày xa trường.Phút giây chia tay, ai nấy đều bịn rịn, luyến lưu. Mọi người cùng nắmtay hát vang, trao cho nhau cả nụ cười và những giọt nước mắt.Nữ sinh mặt mộc xinh đẹp trong lễ bế giảng"> ...
阅读更多Các hãng công nghệ kém tiếng tỏa sáng trên TTCK châu Á năm 2021
Ngoại Hạng AnhNhà sản xuất thiết bị bán dẫn của Nhật Bản và Trung Quốc giành thắng lợi lớn trên sàn chứng khoán châu Á năm nay, khi tăng gấp đôi định giá so với năm trước, trong bối cảnh nhu cầu sản xuất công nghệ cao tăng mạnh.
Sau 1 năm bùng nổ với sự phát triển mạnh mẽ của các công ty kỹ thuật số trong bối cảnh đại dịch Covid-19, thị trường chứng khoán châu Á năm 2021 đón nhận những tin không vui khi các cổ phiếu quan trọng tại Trung Quốc bị giám sát chặt chẽ bởi cơ quan chức năng. Nhưng nhu cầu chip tăng cao trên thế giới đã trở thành cơ hội với một số công ty ít tên tuổi hơn, trong đó có cả các công ty tài chính và hậu cần đang dần hồi phục sau đại dịch.
Dựa trên dữ liệu QUICK-FactSet (tới ngày 21/12), có tới 50% trong khoảng 600 công ty vốn hoá 10 tỷ USD tại thời điểm cuối năm 2020, đã bị thổi bay giá trị trong năm 2021. 50% công ty còn lại ghi nhận giá trị định giá tăng lên.
Nằm trong nhóm chiến thắng, có công ty Lasertec của Nhật Bản với mức tăng vốn hoá 162%, đạt 26 tỷ USD. Lasertec là công ty thị trường ngách lĩnh vực bán dẫn, chuyên sản xuất thiết bị kiểm tra photomask (linh kiện sử dụng trong sản xuất mạch tích hợp), vốn được dùng để tạo mẫu mạch trên tấm silicon.
Naura Technology Group, nhà sản xuất thiết bị vi xử lý lớn nhất Trung Quốc, tăng 103% giá trị vốn hoá, cán mốc 28 tỷ USD. Trong 9 tháng đầu năm 2021, lợi nhuận ròng công ty đã tăng gấp đôi so với cùng kỳ.
Nhìn chung, chứng khoán châu Á năm nay kém hiệu quả so với chứng khoán toàn cầu. Chỉ số vốn hoá thị trường MSCI châu Á giảm 1% so với năm 2020, trong khi MSCI thế giới tăng 17%.
“Việc thắt chặt các quy định vĩ mô và vi mô đã gây ra khó khăn đáng kể đối với các nhà đầu tư cổ phiếu, là nguyên nhân chính dẫn tới thị trường tại Trung Quốc kém hiệu quả trong năm 2021”, Chetan Seth, nhà đầu tư chiến lược tại Nomura, Singapore, đề cập tới việc Bắc Kinh kiềm chế lĩnh vực bất động sản cũng như các lĩnh vực giáo dục, thương mại điện tử và công nghệ tài chính.
Do đó, các doanh nghiệp giáo dục Trung Quốc là những người thua lỗ lớn nhất trong năm. Định giá thị trường của các công ty gia sư Gaotu Techedu và TAL Education Group lần lượt giảm tới 96% và 94%. Hàng chục nghìn giáo viên đã bị sa thải sau khi các công ty phải chuyển thành các tổ chức phi lợi nhuận theo chính sách “cắt giảm kép” của chính phủ để giảm tải cho học sinh cũng như gánh nặng tài chính với phụ huynh.
Các doanh nghiệp công nghệ nổi bật của Trung Quốc, Alibaba và Tencent, “bay” ra khỏi top 10 công ty vốn hoá lớn nhất toàn cầu, với mức định giá lần lượt giảm 51% và 22%.
Những công ty này chịu tác động chủ yếu từ việc điều chỉnh hoạt động kinh doanh chống độc quyền và bảo mật dữ liệu, chịu sự giám sát chặt chẽ hơn của chính phủ Mỹ trong bối cảnh cạnh tranh chiến lược Mỹ - Trung leo thang. Theo Dan Wang, Gavekal Research, các quy định chặt chẽ hơn là dấu hiệu cho thấy Bắc Kinh đang tập trung vào công nghệ cứng (như công nghệ bán dẫn) hơn là tiêu dùng Internet.
Người thắng lớn nhất năm 2021 là China Telecom, một trong ba nhà mạng quốc doanh Trung Quốc, khi vốn hoá tăng kỷ lục 162%. Tuy nhiên, bước nhảy vọt về giá trị của doanh nghiệp chủ yếu đến từ việc công ty niêm yết trên sàn chứng khoán Thượng Hải hồi tháng 8 với sự hậu thuẫn của nhà nước. Động thái này diễn ra sau khi China Telecom huỷ niêm yết tại sàn New York.
Việc niêm yết tại Đại lục được cho là không giống như niêm yết trên các thị trường khác, khi cơ chế định giá trong nước có sự khác biệt ngay cả đối với cùng một công ty được giao dịch tại nơi khác, ví dụ như ở Hong Kong. Vì vậy, rất khó xác định việc vốn hoá của China Telecom tăng mạnh có phản ánh sự thay đổi cơ bản về giá trị công ty hay không.
Với các cổ phiếu kỹ thuật số ngoài Trung Quốc, tập đoàn thương mại điện tử và trò chơi trực tuyến Singapore, ghi nhận tăng trưởng 24%, thấp hơn nhiều so với năm 2020. Công ty Kakao của Hàn Quốc tăng 48%, cho thấy dịch vụ kỹ thuật số vẫn được hi vọng sẽ tăng trưởng khi đại dịch đã thay đổi lối sống người dân.
Trong tương lai, các nhà sản xuất bán dẫn và thiết bị sẽ tiếp tục được hưởng lợi khi nhu cầu sử dụng vi xử lý trong máy chủ tăng cao, phản ánh sự đầu tư mạnh mẽ của các nhà cung cấp dịch vụ điện toán đám mây như Amazon, Microsoft và Google.
“Nhu cầu đối với các vi xử lý hiệu năng cao sử dụng trong các trung tâm dữ liệu sẽ tăng mạnh”, Hirashi Moriyama, chuyên gia phân tích tại JPMorgan, dự báo năm tới sẽ là năm bận rộn với các hãng đúc chip như TSMC, hiện là công ty vốn hoá lớn nhất tại châu Á.
Seth của Nomura cho biết, mặc dù chính sách “diều hâu” của Cục dự trữ liên bang Mỹ và tình hình biến thể Omicron có thể sẽ tạo ra các biến động trong quý đầu tiên năm tới, nhưng triển vọng đối với chứng khoán châu Á trong năm 2022 là “tích cực”.
Đối với Trung Quốc, chuyên gia của Nomura nhận định rằng chính sách tài khoá và tiền tệ của nước này đang mang tính hỗ trợ hơn khi chính phủ tập trung hỗ trợ tăng trưởng. “Điều này là trợ lực đối với chứng khoán Trung Quốc, thị trường lớn nhất khu vực, từ đó tác động tích cực tới châu Á nói chung”.
Vinh Ngô (Theo Nikkei Asia)
10 công ty vốn hoá lớn nhất thế giới: Vắng bóng Trung Quốc
Danh sách các công ty vốn hoá lớn nhất thế giới chứng kiến sự thống trị của các công ty công nghệ Mỹ và vắng bóng đại diện từ Trung Quốc.
">...
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Livyi Bereh Kyiv vs Veres Rivne, 18h00 ngày 7/3: Tiếp tục gieo sầu
- Người dân, doanh nghiệp Lạng Sơn đã có trợ lý ảo hỗ trợ sử dụng dịch vụ công
- Australia phát triển chip có não người
- Con gái khóc sưng mắt đưa linh cữu nghệ sĩ Lê Bình đi hỏa táng
- Soi kèo phạt góc Benfica vs Barcelona, 3h00 ngày 6/3
- Sự thật ít biết về nạn mại dâm, đổi tình lấy vai ở LHP Cannes
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Venados vs Tapatio, 09h00 ngày 6/3: Chưa thể chặn đà lao dốc
-
Bác sĩ Richard Teo Keng Siang
“Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.
Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.
Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, phẫu thuật mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS (National University of Singapore - ĐH Quốc gia Singapore) phát triển tia laser để chữa bệnh mắt.
Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ ngành phẫu thuật mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ trong tỉnh.
Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20 đôla Mỹ để khám tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả 10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực... Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ đa khoa mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp.
Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc phẫu thuật trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.
Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.
Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.
Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục.
Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn - bao gồm cả PET scans, và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.
Đây là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.
Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy vui khi nghĩ đến.
Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.
Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.
Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?
Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau, và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.
Sự đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là "Có". Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.
Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ, cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.
Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.
Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.
Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.
Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.
Điều thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân. Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.
Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.
Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.
Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...
Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.
Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt.
Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.
(Theo Ngôi Sao)" alt="Lời chia sẻ trước khi ra đi của một bác sĩ bị ung thư">Lời chia sẻ trước khi ra đi của một bác sĩ bị ung thư
-
Mẹ nghệ sĩ Thành Lộc - bà Huỳnh Mai đã qua đời vào ngày 13/5, hưởng thọ 90 tuổi. Sau lễ tang được diễn ra tại nhà riêng, linh cữu của bà được hỏa táng tại Bình Hưng Hòa, TP.HCM. Theo di nguyện của cố nghệ sĩ, gia đình sẽ mang tro cốt của bà rải xuống biển. Chia sẻ về sự ra đi của mẹ, nghệ sĩ Thành Lộc cho hay: "Sức khỏe của mẹ như ngọn đèn gần cạn dầu, quy luật sinh tử thôi chứ không phải đau yếu gì hết. Trước lúc ra đi một tháng, mẹ bị ngã từ trên giường do mẹ trườn xuống đất mà đùi mẹ yếu. Chắc có va chạm đầu từ lúc đó nên sức khỏe xuống trầm trọng".
Nghệ sĩ Thành Lộc chia sẻ trước đây, các chị của anh muốn đưa mẹ sang nước ngoài ở cùng để báo hiếu nhưng cố nghệ sĩ không đồng ý, vì muốn ở cạnh con trai. "Mẹ nói: 'Tao ở đây với thằng Lộc, nó chưa có gia đình nên miếng ăn giấc ngủ của nó tao phải lo", nghệ sĩ Thành Lộc nói thêm.
Nghệ sĩ Thành Lộc cho biết mẹ luôn là người chăm sóc, lo lắng cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ. Dù khi nam diễn viên đã ngoài tuổi tứ tuần nhưng bà vẫn luôn quan tâm đến con trai. "Thật ra, người sống gần mẹ nhất là chị chứ không phải là tôi, vì các chị trưởng thành, có nghề nghiệp, tên tuổi trong nghề hát thì lúc đó tôi mới 12, 13 tuổi. Khi các chị đi định cư ở nước ngoài thì thời điểm đó, tôi mới gần gũi với mẹ nhiều hơn. Lúc đó tôi cũng kịp suy nghĩ, ý thức được có mẹ với mình quý như thế nào", anh nói.
Nghệ sĩ Thành Lộc cho biết mẹ anh luôn là người chăm từng miếng ăn, giấc ngủ cho con trai. Dù sau này do sức khỏe yếu, bà phải nằm một chỗ nhưng vẫn luôn hỏi han, lo lắng cho nam diễn viên.
"Khoảng thời gian mẹ còn khỏe thì mẹ là người chăm miếng ăn, giấc ngủ cho tôi. Cho đến khi bà không thể nấu ăn được nữa thì cũng gần 20 năm. Tôi không muốn để mẹ nấu ăn nữa vì mẹ hy sinh cho chồng cho con nhiều rồi.
Mẹ làm nội trợ từ trước rồi. Hồi xưa dùng lò xô (bếp dầu xưa - PV) chứ chưa có bếp gas, sau 1975 thì dùng lại than củi, than hỏa bàn,... ảnh hưởng sức khỏe của mẹ nhiều khiến mẹ bị nám phổi. Khi có sự nghiệp, có thu nhập cao thì tôi không muốn mẹ nấu nữa để mẹ nghỉ ngơi", nam diễn viên chia sẻ.
Khi mẹ hấp hối, anh đã ở bên cạnh suốt cả buổi sáng để chờ mẹ ra đi nhưng đến khi mẹ qua đời thì anh lại không có mặt vì đang phải tập diễn ở sân khấu. "Nhiều lần mẹ la không cho tôi ăn gà bên ngoài vì dịch này kia, tôi hay nói là con mấy chục tuổi rồi đâu phải đứa con nít. Mẹ tôi nói: 'Mày có 70, 80 tuổi thì mày vẫn là con tao', tôi mới cười nghĩ đúng đúng.
Tôi vẫn là người đàn ông độc thân, với suy nghĩ của ba mẹ thì còn độc thân vẫn là con nít. Mẹ luôn nghĩ là mẹ không thoát khỏi trách nhiệm với tôi. Càng như vậy thì tôi thấy mình còn thiếu sót vì còn thiếu gì đó để mẹ tin tưởng là đã trưởng thành", nam diễn viên bộc bạch.
Nghệ sĩ Thành Lộc cho biết khi anh có sự nghiệp thì phải ra đường nhiều hơn ở nhà, ít thời gian được cạnh mẹ. Khi các chị của anh sang nước ngoài định cư thì nam diễn viên đã dành nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ hơn. "Thời gian mấy chị đi hết rồi thì chỉ còn mình tôi. Tôi cảm thấy như là thượng đế muốn vậy, muốn tôi gỡ lại khoảng thời gian dài vô tâm, trẻ con của mình, được bù lại nhiệm vụ gần gũi, lo cho mẹ", anh nói.
Nam nghệ sĩ kể vào thời điểm mẹ hấp hối thì anh đã vuốt nhẹ đầu mẹ, giống như hồi xưa bà từng làm với anh và thì thầm vào tai mẹ: "Mẹ cứ đi đi, mẹ cứ ra đi cho nhẹ nhàng, ông bà, ba đang đợi mẹ. Mẹ cứ yên tâm ra đi, chúng con trưởng thành lớn rồi, không phải hối tiếc chuyện gì cả".
"Tôi cứ thì thầm với mẹ như vậy, như hình ảnh hồi nhỏ mẹ hay thì thầm vào tai tôi: 'Mau hết bệnh đi con, mau hết bệnh đi con'. Nó như thước phim trong cuộc đời mình, nó cứ quay ngược lại đi ngược chiều nhau", anh nói thêm.
Mặc dù, khi bà hấp hối anh đã ở bên cạnh suốt cả buổi sáng đề chờ mẹ ra đi. Nhưng cuối cùng, nam diễn viên vẫn không thể có mặt khi bà nhắm mắt xuôi tay vì phải đi tập diễn ở sân khấu.
"Lúc mẹ qua đời thì tôi đang đứng trên sân khấu tập tuồng 'Ngày xửa ngày xưa', không có ở nhà. Suốt buổi sáng mẹ hấp hối thì tôi ở đó chờ mẹ đi mà không chờ được vì tới giờ tập.
Giao lại cho hai chị lớn thì hai chị suốt cả ngày đứng bên cạnh đọc kinh cho mẹ nghe, chờ mẹ đi mà mẹ không đi. Hai chị vừa bước chân ra nhà sau uống nước thì mẹ đi. Đúng là tuổi Canh Ngọ của người phụ nữ, đúng tuổi của bà thì ra đi con cái không nhìn thấy. Con cái đang đứng đó nhưng lúc ra đi không thấy đứa nào", anh kể lại.
Nghệ sĩ Thành Lộc chia sẻ mẹ anh đã hy sinh nhiều cho chồng con. Nghệ sĩ Thành Lộc bộc bạch mẹ anh đã hy sinh rất nhiều vì chồng con và cũng có nhiều lần bà tủi thân cũng vì chồng con không hiểu mình. Tuy nhiên, cho đến hiện tại, anh vẫn không biết được mẹ buồn vì lý do gì.
"Mẹ đi rồi thì tôi thấy yên tâm, vì tôi sợ mẹ bị cảm giác người phụ nữ cả cuộc đời chỉ nghĩ tới chồng con thôi, già nằm một chỗ như vậy thì chịu nỗi đau thể xác nữa. Tôi biết trong cuộc đời mẹ có những lúc tủi thân vì chồng hoặc những đứa con không hiểu mình. Tới bây giờ chúng tôi vẫn không biết mẹ tủi thân vì chuyện gì.
Tại vì đó là những chuyện không phải mình mẹ tôi mà bất cứ một người mẹ nào cũng luôn có những nỗi buồn âm thầm chịu đựng. Nhắc tới điều này chạnh lòng lắm, đôi khi mình nghĩ mình có lầm lỗi điều gì mà tới giờ mình cũng không biết bản thân đã lầm lỗi gì với người sinh ra mình", anh nói.
Lưu Hằng - Hải Bình
Ảnh, clip: Khánh Hòa
Mai Bảo Ngọc kể về kỷ niệm đóng cảnh bị đánh dù đang mang bầu
- Xuất hiện trong chương trình “Giải mã tri kỷ”, nữ diễn viên Mai Bảo Ngọc đã có những chia sẻ về cuộc sống hôn nhân cùng chồng là đạo diễn Thanh Hòa cũng như những phân cảnh bị đánh trong một bộ phim khi cô đang mang thai.
" alt="Rơi nước mắt trước tâm sự của Thành Lộc về người mẹ vừa qua đời">Rơi nước mắt trước tâm sự của Thành Lộc về người mẹ vừa qua đời
-
Ngán ngẩm các nghệ sĩ vô danh mặc phản cảm, làm lố thảm đỏ - Ngọc Trinh vừa phát ngôn rằng việc cô ấy xuất hiện ở Cannes với trang phục hở hang là “sự kiện để đời”. Chị đánh giá thế nào về nội hàm “để đời”?
Tôi không muốn nói về cá nhân ai khác nên sẽ không trả lời gì về Trinh. Còn nếu bạn hỏi tôi quan điểm về để đời thì tôi sẽ chia sẻ. “Để đời” có thể là việc bạn khiến người khác nhớ đến mình bằng sự cố gắng, nỗ lực vươn lên để khẳng định vị trí cá nhân trong lĩnh vực mà bạn đang theo đuổi; cống hiến những việc làm thiết thực của bạn cho xã hội. Và tôi đang cố gắng đi theo hướng này.
- Nhưng việc các nghệ sĩ vô danh cố tình ăn mặc phản cảm, làm lố trên thảm đỏ rất hiệu quả trong việc gây sự chú ý. Chị nghĩ sao?
Tôi thấy ngán ngẩm. Người đến Cannes có thể tạm chia làm hai nhóm: Nhóm thứ nhất được BTC mời tham gia hoạt động chính về chuyên môn trong khuôn khổ Cannes (khoảng 300 – 400 người). Nhữmg người này là khách ‘đinh’ tham gia sự kiện, họ gồm các đạo diễn, ngôi sao - người làm chuyên môn, có đóng góp thiết thực cho ngành điện ảnh ở quốc tế và được BTC lựa chọn mời trực tiếp. Hoàn toàn không có chức danh nào là “khách mời đặc biệt”.
Nhóm thứ hai cũng được đi thảm đỏ nhưng với tư cách khán giả. Họ nằm trong trong số 4.000 – 5.000 vé mà Cannes trả quyền lợi cho các nhà tài trợ, hoặc những công ty dịch vụ và hội chợ phim. Ai yêu mến điện ảnh hoặc mong muốn đến Cannes một lần để đi thảm đỏ, gặp thần tượng của mình hay tham gia các sự kiện không chính thức của Cannes có thể mua vé dạng này.
Còn một nhóm nữa, với số lượng rất ít, là khách mời đặc biệt thật sự của BTC, chính là các chính khách nước ngoài hoặc những người đã hoạt động nghệ thuật trên hàng chục năm với những thành tựu, giải thưởng cũng như đã đóng góp rất nhiều ở thế giới. Họ chính là biểu tượng của nền điện ảnh.
Thật sự, tôi cũng đã từng là nghệ sĩ vô danh ở năm đầu tiên. Tôi đi LHP Cannes với tư cách khán giả bằng vé của một hãng rượu mời. Thật sự rất nhiều nghệ sĩ châu Á cũng như Việt Nam cũng từng đến Cannes bằng vé của các thương hiệu sản phẩm mời hay theo tư cách là khán giả. Tôi không thấy có gì xấu hổ để phải giấu giếm điều này, để rồi phải lừa dối khán giả và truyền thông rằng mình được BTC mời.
Năm đó, tôi thấy rất buồn và lạc lõng vì mình không phải là đối tượng được BTC chào đón chính thức. Dù với vé khán giả, bạn vẫn được bước đi trên thảm đỏ như các ngôi sao, chỉ là thế giới không biết bạn và BTC cũng không biết bạn thôi. Và sẽ chẳng ai chú ý đến bạn.
Với thời đại công nghệ như bây giờ, khán giả có nhiều kênh để kiểm tra xem ai là khách mời của Cannes và ai là khán giả. Chúng ta không thể lấp liếm giữa hai nhóm đối tượng đi thảm đỏ. Nên thôi, tốt nhất nên ngừng việc thay đổi bản chất của câu chuyện đi thảm đỏ Cannes cũng là cách chúng ta tôn trọng truyền thông và khán giả
Hoạt động trong khuôn khổ Cannes chỉ có một, còn hoạt động bên lề thì vô số. LHP Cannes là thời gian giúp cho những người làm chuyên môn gặp gỡ nhau, trao đổi cơ hội công việc hoặc tham gia mít tinh điện ảnh...
Thực trạng nghệ sĩ châu Á vô danh làm lố trên thảm đỏ ngày càng được dư luận quan tâm bàn tán. Mỗi ngày, khung 18 giờ - là thời gian các ngôi sao, minh tinh được BTC mời chính thức đi thảm đỏ. Đây cũng là thời điểm mà BTC trình chiếu các phim nặng ký tranh giải Cành Cọ Vàng
Trước đó, từ trưa tới chiều có rất nhiều khung giờ đi thảm đỏ khác, như 9 giờ sáng, 11 giờ trưa… đa phần dành khán giả tới đi thảm đỏ. Các phim được chiếu vào khung giờ này thường đề cử những giải phụ. Chúng ta có thể ra văn phòng hội chợ phim ở Cannes để mua hoặc lấy được vé đi thảm các khung giờ này.
Bước đi trên thảm đỏ khung 18 giờ mới là thảm đỏ chính thức, khách mời của BTC luôn được MC đọc tên, giúp BTC nhận diện, biết bạn là ai, đến từ đâu. Điều phối thảm đỏ sẽ hướng dẫn bạn đi tới các vị trí được bố trí trước - nơi đặt máy ảnh của BTC và các tạp chí. Chính vì thế, các ngôi sao đến Cannes thường có các tấm hình rất đẹp, chụp ở nhiều góc máy khác nhau.
Ai không có tên trong danh sách khách mời của BTC thì được xem là khán giả, và BTC sẽ không có trách nhiệm về số lượng khách trên.
Ở LHP Cannes, bạn rất khó phân biệt người thường và ngôi sao vì ai cũng ăn mặc như minh tinh. Phóng viên quốc tế chỉ chụp khách mời của BTC. Còn lại đều là thợ chụp dịch vụ. Họ sẵn sàng chụp bất cứ ai rồi đăng lên kho ảnh của GettyImages, bán với giá 300 – 500 USD/tấm.
Nhớ lại năm đầu tiên khi tôi còn rất ngốc vì cũng chưa biết Cannes hoành tráng như thế nào. Tôi đâu biết bên lề Cannes lại có nhiều dịch vụ thương mại đến thế nên khi đi trên đường, tôi được đề nghị chụp ảnh cứ tưởng rằng mình lọt vào mắt phóng viên quốc tế. Nhưng thật ra, chụp xong, họ sẽ dúi name card vào tay bạn để bạn có thể liên hệ mua ảnh nếu có nhu cầu. Họ chính là kiểu thợ chụp dạo thường thấy ở các LHP. Nghĩ lại thật mắc cười.
Bạn có thể lừa dối khán giả nhưng liệu có thể tự lừa dối chính mình? Sẽ có ngày bạn nhận ra mình thật ngốc nghếch vì dù có tiền mua vé dịch vụ thì mãi mãi bạn vẫn lạc lõng. Và bạn vẫn sẽ mãi không có thành tựu hay điều gì để khán giả phải nhớ bạn khi tới mỗi mùa LHP Cannes.
Những năm sau tôi đã đi trên thảm đỏ với tư cách khách mời chính thức của BTC. Nếu không có cái năm đầu như thế, nếu không có cảm giác lạc lõng như một khán giả đến từ châu Á như thế thì tôi sẽ không có một Lý Nhã Kỳ của những năm kế tiếp như bây giờ tại Cannes.
Vì thế, nếu bạn muốn được BTC mời, chiến lược duy nhất là bạn phải đi bằng năng lực.
Câu chuyện Lý Nhã Kỳ và tấm banner "Tiếng nói mới của Việt Nam" gây tranh cãi ầm ĩ hồi năm 2017. BTC Cannes đủ bề dày nhìn ra sự tinh tế lẫn trò lố của người đến thảm đỏ
- Họ nói rằng vì đi sự kiện ở Tây mới ăn mặc như thế, chứ ở Việt Nam sẽ kín đáo hơn…
Đừng nói “ở Tây mặc hở là bình thường”, các biểu tượng thời trang từ thập niên 50, 60 đến nay không bao giờ lỗi thời như Grace Kelly hay Audrey Hepburn, có ai mặc hở không? Đến tận bây giờ, tôi chưa thấy ai thành biểu tượng nhờ mặc hở. Những người mặc hở hang, quá lố để gây chú ý, có chăng chỉ là hiện tượng – biến mình trở thành món ăn giải trí cho khán giả, bị xúc phạm, đùa cợt, chế giễu.
Cũng đừng nói mình phải “Tây lên”, các bạn định nghĩa “Tây lên” là thế nào? Các bạn đi nước ngoài có thấy người ta mặc hở để “Tây lên” không?
Trong hàng trăm, hàng ngàn người đến Cannes, có thể có những người không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng thời trang chính là ngôn ngữ chung trên thảm đỏ. Bạn chỉ có 30 giây đi trên thảm đỏ, bạn không thể giới thiệu hết về mình nhưng bộ đồ bạn mặc trên người cho mọi người biết bạn là ai, làm nghề gì, quan trọng nhất là xuất thân nền văn hóa của bạn là gì.
Thực tế, bạn không thể đi đến một sự kiện nước ngoài với tư cách cá nhân vì bạn có làm gì thì mọi người cũng đều xem bạn đến từ đâu đã! Bạn không thể chối bỏ được xuất xứ và quốc gia của bạn vì đó là một phần tự nhiên thuộc về bạn.
Người được BTC Cannes mời phải có ứng xử cực kỳ tinh tế. Nhiều năm liền đi thảm đỏ, tôi luôn cố gắng đi nhanh hơn để nhường lối cho các ngôi sao phía sau mình và không làm ảnh hưởng đến các ngôi sao khác. Hành động rất nhỏ đó đã lọt vào mắt của BTC. Có lần khi dự buổi tiệc dành cho các khách mời chính thức, BTC nói với tôi về ấn tượng của họ trong hành động nhường thảm đỏ.
Cannes với hơn 70 năm, đủ để BTC nhìn thấu tất cả sự tinh tế lẫn những trò lố của người đi thảm đỏ. Họ không quan tâm đến các trò lố mà khán giá đi thảm cố tình tạo ra vì việc này năm nào cũng có. Nếu bạn là khách được BTC mời mà cố tình làm lố, phản cảm thì có thể năm sau không bao giờ bạn có cơ hội xuất hiện lại. Còn nếu bạn là khán giả thì sẽ dễ dàng hơn vì BTC không can thiệp hay quan tâm chuyện làm lố của bạn.
- Với hiểu biết của chị thì chuyện LHP Cannes là hội chợ xác thịt, nơi các người đẹp đổ về bán dâm với giá hàng tỷ đồng, thực hư thế nào?
Như đã nói, Cannes là LHP duy nhất kéo dài đến 10 ngày nên hoạt động bên lề rất nhiều. Những chuyện phát sinh như vậy, nếu có, BTC cũng không kiểm soát nổi và không có quyền can thiệp.
Nếu LHP Cannes không có nguồn lợi thương mại nào khai thác được thì sao có thể thu hút hàng ngàn người đổ về đây? Tức là, tất cả hoạt động ngoài khuôn khổ LHP đều là sự cộng hưởng. Bạn sẽ thấy vô số dịch vụ thương mại khác nhau mời chào bạn.
Bạn mua vé khán giả rồi tự đi bộ vào thảm đỏ sẽ ít tốn kém. Còn bạn mua vé rồi thuê dịch vụ xe đưa vào thảm đỏ, tất nhiên giá khác. Thậm chí, có những dịch vụ ‘trọn gói’ từ mua vé, đưa đón đến chụp ảnh. Nếu không phải là khách mời, bạn nên tự hỏi mình có bao nhiêu tiền mang đến cuộc chơi này? Có tiền thì chơi, đó là dịch vụ.
Vì sao Cannes tổ chức vào mùa hè? Vì Cannes có bãi biển rất thơ mộng và hè là mùa đẹp nhất. Họ tổ chức vào thời gian này để thu hút những người giàu ở Arap Saudi, Nga, Italy và các nước châu Á nữa. Bãi biển cũng là nơi neo những chiếc du thuyền xa xỉ, tổ chức tiệc tùng, chơi bời và thưởng thức không khí lễ hội.
Nên không lạ khi nơi đây có đủ các cô gái làm ở mọi lĩnh vực khác nhau. Dĩ nhiên, nếu các cô gái có tên tuổi một chút càng dễ lọt vào mắt các vị đại gia nào đó.
Lý Nhã Kỳ luôn diện váy lộng lẫy trên thảm đỏ LHP Cannes. Bỏ 1 triệu USD làm banner quảng cáo cho Việt Nam
- Chuyện chị bị ‘tố’ thuê banner PR mình hồi LHP Cannes 2017 cũng là một dịch vụ phát sinh kiểu đó?
Hồi LHP Cannes kỷ niệm 70 năm tổ chức, tôi được BTC thông báo sẽ chọn Việt Nam để quảng bá cho du lịch châu Á.
Ở Cannes, việc treo banner quảng bá phim hay sản phẩm của các nhãn hàng là thuần túy thương mại. Chúng nằm dài trên trục đường đi đến thảm đỏ. Nhưng điểm mà tôi treo banner dài trên 10m về du lịch và hình ảnh đẹp Việt Nam là vị trí của BTC. Vị trí đó không được bán cho thương mại, ai đi Cannes nhiều năm sẽ biết có tiền cũng không thuê được.
Vì LHP có nhiều quy tắc đặc biệt và chỉ khi mình đã là khách mời của BTC thì mới biết. Tôi may mắn khi được BTC yêu quý và luôn giúp đỡ. Mỗi năm BTC đều chia sẻ với tôi về những tác phẩm dự thi của những đạo diễn trẻ đến từ Việt Nam và mong muốn sẽ có một ngày Việt Nam được trao giải.
Không phải dễ dàng mà một biển quảng cáo phim hay ngôi sao được treo lên ở vị trí trang trọng đó. Đó chính điều mà BTC đã hỗ trợ cho tôi rất nhiều nhân dịp sinh nhật LHP Cannes tròn 70 năm. Đó cũng là năm dành cho rất nhiều sự tôn vinh về văn hoá, du lịch và con người của nhiều quốc gia đang phát triển.
Khi có một cơ hội được BTC chọn làm thông điệp quảng bá cho du lịch Việt Nam của Cannes, tôi sẵn sàng tự bỏ 1 triệu USD để sản xuất làm ra tấm banner dài hơn 10 m với những hình ảnh du lịch, văn hoá và điện ảnh của Việt Nam để quảng cáo ở LHP Cannes, muốn gửi tới những vị khách mời và khán giả thế giới những thông điệp về một Việt Nam hoà bình, thân thiện.
Xin nhắc lại một lần nữa, 1 triệu USD của tôi chỉ là chi phí sản xuất làm banner cho hình ảnh quảng bá du lịch Việt Nam mà thôi. Còn vị trí được trưng ở ngay lâu đài đối diện thảm đỏ là được chính BTC chọn lựa và không phải có tiền là mua được.
Hình ảnh cá nhân tôi cũng là do BTC lựa chọn cho thông điệp những người phụ nữ trẻ đến từ quốc gia đang phát triển và đã dám chinh phục bước ra thế giới với nhiều đóng góp ở quốc tế (vì tôi là nhà bảo trợ cho những tài năng trẻ của LHP và cũng từng là nhà bảo trợ thời trang ở viện bảo tàng Pháp).
Vì vậy, chuyện tôi bỏ tiền mua BTC để được chọn tôn vinh là không đúng. Tôi cũng không phải thần thánh đến mức có khả năng làm điều đó. Với cá nhân tôi thì 1 triệu USD là rất lớn, nhưng bỏ 1 triệu USD để có thể góp phần quảng bá được đất nước Việt Nam ở thế giới thì lại là rất nhỏ.
Làm gì được cho quê hương mình, tôi sẽ làm và không cần giải thích quá nhiều về hành động đó. Tôi chỉ thấy sau khi quảng bá Việt Nam trên thảm đỏ Cannes đã mang đến một hình ảnh rất tích cực. Các bạn đã biết ngôi sao Naomi đã qua Việt Nam và yêu thích Việt Nam đến cỡ nào!
- Chị cũng được cho là tốn không ít để chuẩn bị cho sự xuất hiện hoành tráng mỗi lần đến Cannes! Nghe nói, tính riêng khoản đầu tư váy áo đã lên đến hàng tỷ đồng?
(Cười lớn) Thật ra là ngược lại, tôi bận công việc cả ngày, làm gì có thời gian chuẩn bị! Như bạn cũng biết, tôi làm nhiều công việc khác nhau: nghệ sĩ, doanh nhân, tham gia các hoạt động xã hội - từ thiện… Năm nào tôi cũng quyết định đi LHP Cannes vào phút chót. Số tôi là lục đục nên chuyện váy áo không bao giờ suôn sẻ.
Chẳng hạn, năm ngoái, nếu 6 giờ tôi bay đi Cannes thì khoảng 4 giờ, các NTK vẫn còn ngồi đơm nút, đính cườm… Đặc biệt, NTK Đỗ Long khổ sở với tôi nhất, vì tôi mới đặt may áo cách đó 3 ngày trước khi đi Cannes.
Chiếc đầm đỏ phong cách cổ điển tôi đi thảm đỏ năm ngoái được nhiều người ấn tượng là lấy thiết kế có sẵn của một nghệ sĩ Việt Nam từng mặc. NTK Đỗ Long đã sửa lại như cắt cổ tim và đính thêm nơ. Tôi may mắn khi có ekip hỗ trợ nhiệt tình.
Tôi luôn tự hào mặc đồ NTK Việt Nam nên khi được BTC mời chính thức, tôi càng muốn sử dụng nhiều thiết kế của Việt Nam hơn. Tôi muốn khoe đến tất cả những người ngồi hàng ghế ngôi sao thuộc khách mời của BTC về Việt Nam và thời trang Việt Nam. Vì ở đó mọi người đều tự ý thức rằng đẳng cấp của họ ngang nhau, chỉ khác quốc gia nên ai cũng tự tin bộc lộ cái tôi của mình.
- Có thật năm nay, chỉ vì bận quay phim mà chị bỏ LHP Cannes chứ không phải từ những ồn ào năm trước?
Thật 100%, không có lý do nào khác cả. Bộ phim đã ngừng 8 tháng tôi mới mua lại được bản quyền và tôi đang mừng tắt thở.
Nhiều rắc-co đã bị phá và rất khó để quay nốt 30% còn lại. Không kể chi phí cho những tổn thất cực nhiều nên mọi thứ đều khó khăn với chúng tôi. Ví dụ, bối cảnh nhà hàng hồi đó, giờ thành nhà ở. Bộ đồ của nhà tài trợ chúng tôi từng quay đã bị bán mất, tôi phải tìm mua hoặc xin thuê lại.
Khó nhất là việc thuyết phục ekip và diễn viên Hàn Quốc quay lại. Nếu đạo diễn Park đang quay phim ở Indonesia thì anh Han Jae Suk lại đóng một phim kiếm hiệp ở Hàn Quốc. Tôi vừa mua lại phim xong là hôm sau lập đoàn luôn, quay ráo riết cho xong.
Hiện giờ, tôi đang quay phim vật vã ở Đà Lạt. Vì phim từng vỡ nợ, các chủ trường quay ở đây đã thẳng thừng từ chối đoàn phim . Tôi phải đến từng nơi giải thích và nói rõ mình đã mua lại phim rồi, không còn thuộc NSX cũ nữa. Việc tôi đang làm như đi nhặt từng mảnh vỡ của một cái ly vậy đó.
Năm sau, tôi mong sẽ thu xếp được thời gian để đi LHP Cannes. Chứ hiện tại, tôi là NSX, chủ đầu tư kiêm diễn viên chính, căng thẳng lắm. Dù vậy, tôi cũng rất vui vì rất nhiều người bạn đạo diễn Pháp, Hy Lạp… nhắn tin hỏi thăm tôi. BTC cũng nói rằng họ rất tiếc khi thiếu tôi năm nay và mong tôi quay lại với Camnes năm sau. Đến bây giờ, tôi vẫn may mắn là khách mời chính thức của BTC.
Gia Bảo
LHP Cannes - sự hào nhoáng lố bịch, gái điếm và tiệc đêm triệu USD
Ở LHP Cannes, mọi thứ đều có thể mua được bằng tiền. Đó là tấm vé thảm đỏ, giải thưởng điện ảnh hay gái mại dâm hạng sang.
" alt="Lý Nhã Kỳ: Mặc hở hang quá lố ở Cannes là tự biến mình thành món giải trí">Lý Nhã Kỳ: Mặc hở hang quá lố ở Cannes là tự biến mình thành món giải trí
-
Nhận định, soi kèo Dortmund vs Lille, 03h00 ngày 5/3: Cầm chân nhau
-
- Ông Thái Văn Long, Giám đốc Sở GD-ĐT Cà Mau vừa bị kỷ luật ở mức độ khiểntrách vì thiếu trách nhiệm trong việc đầu tư xây dựng và mua sắm thiết bị trườnghọc.
Được Chủ tịch UBND tỉnh giao làm chủ đầu tư số 3, mua sắm bàn ghế học sinhTHCS trong chương trình kiên cố hóa trường học giai đoạn 1 (năm 2009), ông Longđã thiếu kiểm tra, giám sát cấp dưới trong tổ chức thực hiện gói thầu. Đến nay,Công an tỉnh Cà Mau đã khởi tố vụ án để điều tra, làm rõ.
Ông Thái Văn Long.
" alt="Kỷ luật giám đốc Sở Giáo dục Cà Mau">
Theo kết luận của thanh tra tỉnh, gói thầu số 3 (giai đoạn 1 - 2009) do Sở GD&ĐTCà Mau làm chủ đầu tư, Công ty TNHH gỗ mỹ nghệ Hố Nai, ở phường 8, TP.Cà Mautrúng thầu. Gói thầu có 5.328 bộ bàn ghế, tổng giá trị 6 tỷ đồng được cho là cónhiều sai phạm.
Điển hình như gỗ nhóm 3 để làm chân bàn, chân ghế không được sử dụng, mà dùngđến 60% gỗ tạp, đáy ngăn bàn ghép nhiều tấm ván nhỏ… Điểm chú ý nữa là trong hồsơ của gói thầu không có bản vẽ thiết kế, không có giải pháp kỹ thuật sản xuất…
Kết luận thanh tra còn chỉ ra, số bàn ghế trên chỉ sử dụng được 83%, chủ yếu sửdụng cho các phòng chức năng sử dụng tạm mà không đảm bảo.
Chủ tịch tỉnh còn chỉ ra trong quyết định kỷ luật, việc vận động tài trợ đầu tưxây dựng Trường Tiểu học Trần Quốc Toản, thuộc xã An Xuyên (TP.Cà Mau) nhằm giảmbớt ngân sách cho Nhà nước, với động cơ tích cực, không vụ lợi.
Với trách nhiệm là chủ đầu tư, ông Long thực hiện không đúng chỉ đạo của Chủtịch UBND tỉnh Cà Mau, để BQL dự án Sở giáo dục và đào tạo ký hợp đồng với nhàthầu và triển khai khi chưa tiếp nhận được kinh phí tài trợ.
Hậu quả, khiến nhà thầu ngưng thi công công trình, ảnh hưởng đến việc dạy và họccủa nhà trường.
S.Hành – Q.HuyKỷ luật giám đốc Sở Giáo dục Cà Mau