- Trẻ bình thường đã cầu kỳ trong bữa ăn thì trẻ bị suy dinh dưỡng các mẹ còn đau đầu hơn nhiều khi mà nấu sao cho bé vừa miệng,óncháongondànhchotrẻsuydinhdưỡnggiúpbétăngcânđềuđềbốc thăm c1 mà bé lại phải ăn đủ các chất chỉ trong một bữa ăn.
Giúp trẻ suy dinh dưỡng thấp còi tăng cân sau 3 tháng
Nhiều người lo lắng sợ rằng cổ trấn hàng nghìn năm tuổi này có thể bị dòng thác lũ cuồn cuộn "cuốn bay" bất cứ lúc nào.
Trước kia, cổ trấn có tên gọi là thôn Vương, nhưng kể từ khi bộ phim "Thị trấn Phù Dung" được quay tại đây, nơi này được đổi tên mới thành trấn Phù Dung, đồng thời góp tên mình trên bản đồ du lịch của Trung Quốc.
Cư dân gốc trong vùng vốn là người Thổ Gia, nhưng hiện tại, rất đông người Hán tới đây sinh sống. Kiến trúc bên trong cổ trấn gồm những ngôi nhà gỗ với đường lát đá được xây dựng từ hơn 2.000 năm trước.
Bên cạnh Phượng Hoàng cổ trấn, Phù Dung trấn cũng là điểm đến rất hấp dẫn ở tỉnh Hồ Nam.
Điểm cao nhất của nơi này ở độ cao trên 900m so với mực nước biển, còn điểm thấp nhất gần 140m. Bởi vậy, nếu đứng ở vị trí cao nhất, du khách có thể ngắm trọn toàn cảnh của thị trấn thơ mộng này. Về đêm, cổ trấn lung linh dưới ánh đèn, hiện lên như xứ sở thần tiên giữa đời thực.
Cổ trấn lung linh về đêm.
Thác nước ở phía tây của cổ trấn có độ cao khoảng 60m, rộng chừng 40m. Nhìn từ xa như dải lụa mềm mại uốn lượn nhưng không kém phần hùng vỹ.
Vào mùa thu, nơi này được nhuộm sang sắc vàng đỏ vừa rực rỡ, vừa lãng mạn. Thời điểm đẹp nhất trong năm nên ghé thăm là mùa mưa từ tháng 6 đến tháng 8. Theo lời giới thiệu của những người từng trải nghiệm, dạo bước dưới thác nước lúc đó sẽ ngỡ như bước chân vào cung điện pha lê.
Ngày 8/7 vừa qua, sau nhiều trận mưa liên tiếp xảy ra khiến mực nước sông Dậu Thủy dâng cao. Lượng nước ở thác Vương Thôn lên cao, khiến thác nước này chính thức bước vào mùa lũ.
Đây cũng là thời điểm Phù Dung trấn giống như nhiều địa phương khác ở miền nam Trung Quốc chịu ảnh hưởng mưa lớn kéo dài. Đoạn video do người dân địa phương ghi lại mới đây cho thấy, nước sông Dậu Thủy dâng cao, đổ vào dòng thác đục ngầu, chảy xiết, tạo cảm giác như cổ trấn nghìn năm tuổi có thể bị "cuốn trôi" bất cứ lúc nào.
Tuy không chịu cảnh ngập lụt như Phượng Hoàng cổ trấn cách đó chừng 80 km, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt tại Phù Dung vẫn khiến nhiều người lo lắng.
Hang động khổng lồ đóng băng giữa mùa hè
Dù đang giữa mùa hè, thời tiết ngoài trời trên 20 độ C, hang động Ninh Vũ (Trung Quốc) vẫn ở trang thái đóng băng, tạo nên vẻ đẹp kỳ ảo.
" alt="Cổ trấn nghìn năm tuổi nằm 'mấp mé' cạnh dòng thác lũ cuồn cuộn"/>
Hóa ra, chồng tôi trong một lần ra ngoài “vui vẻ” đã để lại hậu quả. Nhưng bấy lâu nay, vì sợ gia đình tan nát nên anh giấu tôi mọi chuyện. Bù lại, anh gửi tiền và thăm nuôi đứa trẻ kia rất đầy đủ, chu đáo.
Hiện, mẹ của đứa trẻ có người tình mới và chuẩn bị kết hôn. Sau khi kết hôn, chị ta sẽ ra nước ngoài sinh sống cùng chồng. Vì nhiều lý do, chị ta không thể mang con theo nên đưa đứa trẻ đến giao cho chồng tôi. Thấy anh chần chừ, chị ta mang thẳng con đến nhà tôi.
Uất hận, tôi không muốn đứa trẻ kia bước chân vào nhà mình. Chồng tôi biết mình có lỗi nên nhất nhất nghe theo ý tôi. Cuối cùng, để cho êm chuyện, mẹ chồng tôi đứng ra nhận nuôi đứa trẻ.
Thời gian trôi qua, nỗi căm giận cũng dần nguôi ngoai trong tôi. Nhiều lúc tôi thấy mình ích kỷ khi buộc một đứa trẻ không được sống cùng mẹ nay cũng không được sống cùng bố. Vì vậy tôi vẫn thường xuyên mua quà, quần áo và sách vở cho cháu. Thỉnh thoảng, gia đình tôi có những chuyến du lịch xa, tôi cũng đưa cháu theo cùng.
Hơn 3 năm sau ngày đứa trẻ xuất hiện thì chồng tôi mất vì bệnh hiểm nghèo. Đây là một cú sốc quá lớn với tôi. May nhờ có họ hàng, gia đình nội ngoại động viên, tôi mới gượng dậy được để lo cho con trai.
Cách đây mấy tuần, mẹ chồng mời tôi về để họp mặt gia đình. Trước mặt 2 chị gái của chồng, bà khóc rất nhiều và có lời nhờ đến tôi. Bà bảo, bà đã tuổi cao sức yếu, nay không thể chăm được cháu - con riêng của chồng tôi. Vì vậy bà muốn tôi đón cháu về nuôi dạy để con tôi có anh, có em.
Bà nói, tôi là người có ăn có học và nhân hậu, bà hi vọng, tôi sẽ giúp đỡ nhà chồng việc khó khăn này. Bà cũng nói, thằng bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong khi bà đã già yếu không thể lo cho nó chu đáo bằng một người đang làm mẹ như tôi…
Quả thật, sau khi con trai duy nhất qua đời, mẹ chồng tôi suy sụp và sức khỏe yếu đi thấy rõ. Các chị chồng đều đã lập gia đình và ở xa nên về lâu dài, đứa trẻ sẽ không có chỗ nương tựa.
Mẹ chồng hứa, ngoài tài sản chồng tôi để lại, bà có căn nhà mặt phố, sẽ để lại cho mẹ con tôi. Căn nhà có giá trị không nhỏ nên tôi sẽ không quá khó khăn để lo cho các cháu.
Lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Hiện hai mẹ con tôi sống khá ổn nhưng lo thêm cho một đứa trẻ là việc không hề đơn giản. Bên cạnh đó, mẹ cháu đang sinh sống ở nước ngoài không thèm ngó ngàng đến con thì tôi - người không cùng máu mủ có nên nuôi dưỡng?
Nhưng nghĩ đến người đã khuất và sự tha thiết của người mẹ gần đất xa trời, tôi có nên dang tay đón cháu để trọn tình trọn nghĩa?
Chồng làm giám đốc, tôi phải vay anh từng đồng để chi tiêu
Mỗi tháng, chồng “phát” cho tôi 7 triệu đồng làm sinh hoạt phí. Nếu chi tiêu vượt quá khoản đó, tôi phải vay mượn anh…
" alt="Tâm sự người vợ có chồng vừa mất, mẹ chồng nhờ nuôi con riêng cho anh"/>
Đi xe đến sông Đà Rằng, chiếc cầu bị gãy, ông Châu xuống sông gần đó lấy nước, bà Mót trải tấm khăn cho 3 con ngồi bên vệ đường.
Bà Mót quay trở lại xe lấy bộ quần áo để thay cho cô con gái 3 tuổi là Nguyễn Thị Thu Nga (tên thật của chị Hàng Trúc Thảo). Tuy nhiên khi quay lại chỗ 3 con thì bà tá hỏa phát hiện chị Thảo biến mất.
Họ tìm khắp nơi nhưng không thấy con. Khi chiếc cầu thông, họ vào Nha Trang (Khánh Hòa). Khoảng 2, 3 ngày sau, vợ chồng bà lại quay tìm con gái nhưng kết quả vẫn là con số 0.
Mất con, ông Châu buồn đến phát bệnh. Họ bán tất cả tài sản để lấy tiền tìm con. “Thời điểm đó, vợ chồng chỉ còn cái tủ đứng và tấm ảnh con gái”, bà Mót nhớ lại.
Đau đớn đến mức suy sụp nhưng rồi họ vẫn phải gượng dậy để nuôi con. Nhiều năm sau, gia đình bà khai hoang lập nghiệp ở TP Kon Tum. Họ sinh thêm 6 người con nữa.
Dù cuộc sống êm ấm với con cháu, dâu rể quây quần, vợ chồng ông bà vẫn chưa nguôi nỗi nhớ thương cô con gái bị mất tích.
“Có lần, một người mách ở Đà Nẵng có cô gái giống chị tôi, cha tôi liền bỏ việc vào đó tìm nhưng không phải”, chị Ngọc Mai kể lại.
Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vào năm 2005, ông Châu vẫn chưa thể thực hiện mong ước của mình là đưa con gái về đoàn tụ cùng gia đình. Ông ra đi khi chưa nhìn được con gái lần cuối.
43 năm lạc khỏi vòng tay mẹ…
3 tuổi, cô bé Nguyễn Thị Thu Nga bị lạc. Chị cùng 5 đứa trẻ khác không có thân nhân bên cạnh được đưa về một trường tiểu học ở P. Ngọc Hiệp, Nha Trang. Khi một người phụ nữ độc thân là bà Hàng Thị Tư xuất hiện, chị chỉ chạy theo ôm bà mà không màng đến người khác.
Chị Thảo (bên phải) và mẹ là bà Hồ Thị Mót.
Bà thương và đưa chị về nuôi, đặt cho chị cái tên là Hàng Trúc Thảo. Chị cảm thấy may mắn khi được ở cùng người mẹ nuôi nhân hậu. Nhưng năm chị 13 tuổi, mẹ nuôi mất vì bệnh nan y. Trước khi mất, bà kể lại mọi thông tin để sau này chị có thể tìm lại gia đình.
12 năm sau, chị gặp anh Lâm - người mang lại hạnh phúc cho chị. Nhiều năm sau, anh chị được gia đình người mẹ nuôi bảo lãnh sang Mỹ.
Ở Mỹ, chị làm trong một công ty sản xuất bao thư. Họ có 2 con (1 trai, 1 gái). Dù cuộc sống ổn định trên đất Mỹ nhưng lòng chị vẫn luôn khao khát được biết về gia đình, về cội nguồn của mình.
Một người Việt làm cùng công ty với chị ở Mỹ thường xuyên xem chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” đã động viên chị gửi hồ sơ cho chương trình. Thông tin gửi đi quá ít, “dẫu vậy tôi vẫn hi vọng một ngày nào đó, điều kỳ diệu sẽ xảy ra…”, chị nói.
… và đoàn tụ từ bức ảnh cô bé có mái tóc xoăn
12 năm sau ngày chị Thảo mất tích, năm 1987, chị Ngọc Mai mới được sinh ra. Thương cha mẹ luôn đau đáu nhớ người chị, năm học lớp 12, chị Mai gửi thư cho chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” để tìm chị gái chưa một lần gặp mặt.
“Chương trình yêu cầu cung cấp ảnh nhưng gia đình tôi có một bức ảnh duy nhất của chị thì lại bị mất. Thông tin chúng tôi có được “bị thất lạc năm 1975, chị có nốt ruồi trên vai hoặc cổ, tóc xoăn” là quá ít ỏi”, chị kể.
Chị Ngọc Mai bế con gái được cho là có nhiều điểm giống chị gái chị ngày nhỏ.
Năm 2018, chị vào trang web “Hãy lên tiếng” của chương trình để xem hồ sơ những người muốn tìm lại gia đình.
Chị Mai nhìn thấy bức hình cô bé 3 tuổi, tóc xoăn rất giống con gái mình hiện tại. Đồng thời những thông tin trên đó giống với người chị đã mất tích nên liên hệ với chương trình.
“Tháng 9/2018, đại diện chương trình gọi điện xin mẫu tóc của mẹ tôi để làm xét nghiệm ADN. Giữa tháng 9, họ gọi điện báo là đã tìm được chị tôi rồi. Nghe đến đó, tôi bủn rủn hết cả tay chân”.
Ngày 5/10/2018, đại gia đình chị Mai với gần 70 người đã tụ họp lại. 12h trưa, chị Hàng Trúc Thảo cùng đại diện chương trình bước vào nhà.
Người mẹ tuổi ngoài 70, mái tóc bạc phơ, òa khóc khi nhìn thấy người con gái thất lạc suốt 43 năm. Chị Thảo cũng không kìm được cảm xúc trong vòng tay mẹ.
“Chị giống anh em chúng tôi lắm, tất cả đều như cùng một khuôn mặt. Nhiều người còn bảo, không cần xét nghiệm ADN cũng nhận ra là ruột thịt”, chị Mai kể lại.
“Khỏi nói được mẹ tôi mừng thế nào. Bà không nghĩ là ở tuổi gần đất xa trời vẫn còn cơ hội gặp lại con gái. Tháng 4/2019, chị đón mẹ sang Mỹ chơi. Lúc về, mẹ vui lắm, kể chuyện bên đó suốt”, chị Mai cho biết.
Hiện, bà Mót đang sống một mình, các con bà đều ở cùng một dãy phố và thường xuyên qua thăm nom mẹ.
“Trưa nào tôi ghé qua nhà cũng thấy chị Thảo gọi facetime từ Mỹ về gặp mẹ qua chiếc ipad chị mua tặng. 12h đêm bên đó là chị kết thúc ca làm, lại gọi cho mẹ để buôn chuyện.
Suốt cả tiếng đồng hồ, hai mẹ con cứ nói đủ thứ như hôm nay làm gì, ăn gì, gặp ai… Chị thương mẹ, thường gửi sữa và thuốc về Việt Nam. Chị gửi nhiều quá nên mẹ bắt để mẹ trả tiền vì lo chị tốn kém”, chị Mai cho biết.
'Chia ly người đang sống đáng sợ hơn chia ly người đã mất'
'Sự chia ly, mất mát người thân còn đáng sợ hơn cả sự chia ly do cái chết. Còn gì đau đớn hơn khi biết rằng người thân mình đang sống lạc lõng, côi cút trên cuộc đời này" - nhà thơ Nguyễn Quang Thiều.
" alt="Bức ảnh giúp người phụ nữ Mỹ tìm lại mẹ Việt sau 43 năm thất lạc"/>
Do sự khác biệt về văn hóa nên nhiều khu vực ở phía bắc thường sử dụng hạt tiêu rừng khi nấu ăn. Khác với những loại tiêu thông thường, hạt tiêu rừng có mùi rất nặng. Khi làm các món như súp, hầm, nấu canh, khi cho hạt tiêu rừng vào về cơ bản nó sẽ lấn át đi mùi thịt. Điều này khiến cho nồi nước dùng hay súp không còn mùi thơm tự nhiên của rau củ và thịt nữa.
2. Tỏi
Tỏi là gia vị quen thuộc trong gian bếp. Nhiều người cho rằng khi nấu nước dùng họ sẽ cho vài thứ gia vị để khử mùi, nếu đó là gừng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu là tỏi thì nó không giúp loại bỏ mùi tanh của thịt mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ mùi vị của nước dùng. Tỏi có mùi rất nặng, nó cũng sẽ lấn át hết mùi các nguyên liệu khác.
3. Hạt tiêu
Có rất nhiều người thích cho hạt tiêu vào khi nấu canh, nấu súp, nấu nước dùng. Họ nghĩ rằng điều này sẽ làm tăng hương vị, nhưng thực tế là hạt tiêu sẽ khiến mùi tanh tăng mạnh hơn, phá hỏng cả nồi nước. Nếu muốn thêm hạt tiêu, tốt nhất là sau khi nấu xong nước dùng, chế biến thành các món ăn khác thì rắc lên trên.
Bí quyết giúp nước xương hầm trong, ngọt sâu, hết sạch cả mùi hôi
Muối được rang chín cho vào nồi nước xương, đảm bảo nước hầm xương bò, lợn hay gà vịt đều trong vắt, ngọt sâu, nấu gì cũng ngon.
" alt="Sai lầm khi nấu canh khiến nước dùng mất ngon, kém vị"/>