Nhận định, soi kèo RB Leipzig vs Sporting Lisbon, 0h45 ngày 23/1: Điểm số danh dự

Nhận định 2025-04-26 15:33:26 4
ậnđịnhsoikèoRBLeipzigvsSportingLisbonhngàyĐiểmsốdanhdựreal madrid đấu với barcelona   Hoàng Ngọc - 22/01/2025 03:16  Cúp C1 Châu Âu
本文地址:http://user.tour-time.com/html/82e594340.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Soi kèo góc Atalanta vs Lecce, 1h45 ngày 26/4

{keywords}

Bác sĩ Richard Teo Keng Siang

“Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.

Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.

Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, phẫu thuật mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS (National University of Singapore - ĐH Quốc gia Singapore) phát triển tia laser để chữa bệnh mắt.

Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ ngành phẫu thuật mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ trong tỉnh.

Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20 đôla Mỹ để khám tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả 10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực... Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ đa khoa mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp.

Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc phẫu thuật trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.

Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.

Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.

{keywords}

Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục.

Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn - bao gồm cả PET scans, và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.

Đây là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.

Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy vui khi nghĩ đến.

Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.

Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.

Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?

Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau, và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.

Sự đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là "Có". Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.

Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ, cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.

Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.

{keywords}

Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.

Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.

Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.

Điều thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân. Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.

Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.

Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.

Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...

Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.

Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.

Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt.

Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.

(Theo Ngôi Sao)">

Lời chia sẻ trước khi ra đi của một bác sĩ bị ung thư

{keywords}Chủ tịch Sony Kenichiro Yoshida giới thiệu nguyên mẫu xe SUV VISION-S 02 tại CES 2022. (Ảnh: AFP)

Trong cuộc họp báo trước thềm CES 2022, Chủ tịch Sony Kenichiro Yoshida cho biết, Sony Mobility ra đời trong bối cảnh Sony đang khám phá phương án ra mắt ô tô điện thương mại. “Với việc kết hợp công nghệ cảm biến, hình ảnh, đám mây, 5G và giải trí với sự am hiểu về nội dung, chúng tôi tin rằng Sony ở vị trí lý tưởng để định nghĩa lại ngành ô tô với tư cách một công ty giải trí sáng tạo”, ông Yoshida khẳng định.

Dù bị các đối thủ châu Á như Samsung vượt mặt trên thị trường điện tử tiêu dùng, Sony vẫn sở hữu hàng loạt công nghệ tinh vi trong các lĩnh vực như cảm biến – bộ phận vô cùng quan trọng với xe tự lái. Sony cũng là một trong các công ty giải trí lớn nhất thế giới, là chủ sở hữu của nhiều bộ phim và tựa game đình đám. Hệ thống âm thanh, giải trí là trọng tâm tiếp theo của xe hơi thế hệ mới.

Ông Yoshida giới thiệu nguyên mẫu xe SUV VISION-S 02, sử dụng nền tảng xe điện tương tự VISION-S 01 đã chạy thử nghiệm trên đường phố châu Âu từ tháng 12/2020. Ông chia sẻ, Sony xem xe hơi như một “không gian giải trí”, nơi hành khách lựa chọn giữa các phương án giải trí cá nhân và sử dụng kết nối 5G.

Phố Wall đang đặt cược vào xe điện, trong khi ngành công nghiệp ô tô toàn cầu bị xáo trộn bởi Tesla, nhà sản xuất xe hơi giá trị nhất hiện nay. Nhiều nhà đầu tư kỳ vọng Apple sẽ công bố mẫu xe riêng trong vài năm tới. Toyota – công ty đồng hương với Sony – từng tuyên bố chi 70 tỷ USD để “điện hóa” các xe trước năm 2030.

Du Lam (Theo Reuters)

Vì sao Tesla lập kỷ lục doanh số bất chấp khủng hoảng chip toàn cầu?

Vì sao Tesla lập kỷ lục doanh số bất chấp khủng hoảng chip toàn cầu?

6 quý liên tiếp, Tesla bán được nhiều xe hơn dự đoán của Phố Wall, bất chấp cuộc khủng hoảng chip đang ảnh hưởng tiêu cực đến các nhà sản xuất ô tô khác trên thế giới.  

">

Sony mở công ty mới, hướng đến thị trường xe điện

{keywords}

Người ta ít thấy họ vận động, nhảy múa, có lẽ chỉ ở trong quán bar khi đêm xuống. Mà vũ trường mấy năm nay không được phép hoạt động ở Hà Nội sau vài vụ đâm chém nhau hoặc khách nhảy bị bắt quả tang dùng thuốc lắc. Ngay cả không gian cộng đồng cho giới trẻ mới nổi như Zone 9, một khu xí nghiệp dược phẩm bỏ không, giờ tập trung nhiều studio nghệ thuật, chụp ảnh hay quán cà phê “chất chơi” thuê lại, khách của những nơi này phần nhiều là ngồi. Ngồi mệt mỏi, ngồi ngẫm ngợi. Hành động đáng kể nhất là tạo dáng chụp ảnh. Vậy phải chăng đó là chân dung thị dân trẻ ngày nay?

Ngồi cả trong tâm trí

Những thị dân trẻ này dễ dàng lên danh sách chỗ ngồi, chỗ ăn nhưng rất vất vả đưa ra danh sách chỗ chơi, chỗ hoạt động, chỗ giải phóng năng lượng. Bởi vì ngay những người lớn tuổi hơn cũng chẳng biết làm gì. Sau những bữa tiệc, buffet hay lẩu, liên hoan cơ quan hay nhóm bạn, cánh trung niên cũng chỉ còn biết ra quán karaoke. Ít thấy họ chụp ảnh. Giới trẻ còn có động cơ và thực tiễn để chụp ảnh “tự sướng”, chứ cánh già nhìn nhau đã sợ, tự biết ngắm chính mình đáng sợ thế nào.

Có lẽ nguồn vui còn lại của giới trẻ, một nguồn bất biến, ấy là tính đồng bọn, sự đông đảo của trang lứa. Không như những thành phố nhiều dân số cao niên như các nước phát triển, ở Hà Nội dễ dàng gặp người trẻ. Nhu cầu chia sẻ, tụ tập là tất yếu và những không gian cho họ cứ thế sinh sôi. Họ tạo không gian cho mình quanh những điểm tựa là một công trình kiến trúc nổi bật: Nhà thờ Lớn, Nhà hát Lớn, Hoàng thành Thăng Long, các con đường ven hồ Tây, các trung tâm thương mại lớn hoặc đơn giản là những phố cà phê san sát nhau Triệu Việt Vương, Nguyễn Hữu Huân, Hàng Nón. Những không gian mang lại cho họ cảm giác đồng hành. Đồng hành ở tư thế ngồi.

Họ gồm phần lớn trong số hơn 800.000 sinh viên đang học tại các trường đại học, cao đẳng trên địa bàn Hà Nội và cả số những thị dân chọn công việc buôn bán từ khi còn trẻ. Xu hướng trẻ lâu, trẻ dai trong thế hệ 7X cũng khiến cho cộng đồng thị dân trẻ đông đảo hơn và gồm cả những nhân viên văn phòng U40 đã sống hai thập niên trong hình thức trẻ. Thâm niên ngồi khiến họ có thể đi lại nhiều, tập thể dục giữ phom hằng ngày nhưng trong tâm trí là một trạng thái tĩnh.

Xách balô lên và cần người ngắm

Cho đến năm nay, kết quả thống kê cho thấy số người sống ở đô thị nước ta đã chiếm khoảng 1/3 dân số. Từ con số này, ta có số cư dân đô thị dưới 40 tuổi khoảng 20 triệu người. Một con số không nhỏ và sẽ là đáng kể khi xét tới mức độ ảnh hưởng lên lối sống tiêu dùng, văn hóa chung.

Số thị dân trẻ này có được nhiều ưu đãi hơn cả trong xã hội Việt Nam. Họ được hưởng mọi thành tựu phát triển của xã hội sớm nhất, nhanh nhất. Họ đã đi được nhiều hơn cha anh. Họ đã khởi sinh ra phong trào “phượt” và gần như nơi nào của đất nước cũng có thị dân trẻ rong ruổi. Họ cũng đi phượt cả nước ngoài, những nơi cho phép họ khám phá thưởng ngoạn chứ không còn là chỉ mưu sinh.

Thế thì đâu phải họ chỉ ngồi? Có vẻ họ đi nhiều là đằng khác. Thoạt tiên, những câu chuyện như cô gái Huyền Chip chưa đến 20 tuổi “xách ba lô lên và đi” 25 nước khơi một nguồn cảm hứng trong giới trẻ thành thị. Cuốn sách thành best-seller, tác giả thì có được tiếng tăm. Tuy nhiên, nguồn cảm hứng này lại không được tạo ra một cách rõ ràng khiến dư luận hồ nghi động cơ của nó và liệu có sự giúp sức của một dự án đằng sau đó không, vì lẽ cuốn sách đưa ra thông tin quá nhiều sơ hở về các thủ tục xuất nhập cảnh cũng như việc kiếm tiền trang trải trên lộ trình của nhân vật chính. Đám đông từ lúc hưởng ứng cuồng nhiệt cuốn sách đã phản ứng dữ dội, tranh cãi kịch liệt và sau vài tháng thì mau chóng bỏ quên hiện tượng này và đến giờ cơ bản đã hạ nhiệt.

Nhìn lại cả quá trình, có phải đám đông gồm những người trẻ này phản đối sự phiêu lưu này không? Ở đây, người ta thấy một sự lựa chọn giá trị của giới trẻ. Trong cách phản đối có vẻ cực đoan kia, những thị dân trẻ đòi hỏi một sự xê dịch có vẻ giống những sô truyền hình thực tế được sản xuất hoàn hảo. Câu chuyện của Huyền Chip cũng giống một sô quảng bá rất nhiều nhưng đã không đáp ứng được sự đòi hỏi của lớp khán giả thị dân không nương tay kia. Trong mỗi con người trẻ ấy, sự hoài nghi ngự trị.

Sống là phản ứng ngay và luôn

Thị dân trẻ lúc nào cũng như một cỗ máy tốn nhiều năng lượng. Họ nhiễm căn bệnh tiêu hao quá mức, đôi lúc khiến họ như hung hãn, như cuồng bạo khi nhu cầu không được thỏa mãn, khi nhà cung cấp không như ý. Họ sẵn sàng bày tỏ ý kiến trên các trang mạng xã hội, trên các diễn đàn, thậm chí song song với sự kiện đang diễn ra. Họ có vẻ không đủ kiên nhẫn, không đợi độ lùi thời gian để suy ngẫm. Với họ, sống là phản ứng. Sống là trạng thái tức thời, là “bạn đang nghĩ gì?” trên Facebook, là cho tất cả mọi người thấy những điều đó, “ngay và luôn”.

Để thực hiện được điều đó, 15 triệu người dùng Facebook - mạng xã hội lớn nhất ở Việt Nam, 71,4% người dùng internet truy cập mạng này dẫn tới nó nghiễm nhiên đại diện cho internet - phải phụ thuộc vào hệ thống kết nối như đường cáp, WiFi hay 3G, những thứ đi liền với khu vực đô thị hơn là nông thôn hay vùng sâu, vùng xa. Hệ thống các đường truyền và sóng viễn thông đã cung cấp khả năng đáp ứng tận mỗi ngõ ngách đô thị. Tất nhiên, đã có nhiều người khai thác được lợi điểm này. Còn nơi nào truy cập được ngoài tại nhà, các điểm dịch vụ internet công cộng và quán cà phê?

Nói đến đây ta lại gặp hình ảnh quen thuộc đã nói ở đầu bài: những thị dân trẻ ngồi.

Ở Sài Gòn một dạo thịnh hành “cà phê bệt” - khách hàng là những người trẻ ngồi ở các vỉa hè hay bờ gạch kè vườn hoa, uống cà phê trong những ly pha từ các xe đẩy di động. Họ ngồi bệt đúng nghĩa xuống nền xi-măng hoặc lót chỗ bằng một tấm bìa các-tông từ vỏ thùng mì ăn liền. Còn ở Hà Nội, 2 năm nay rộ lên mốt cà phê “take away” - cà phê thanh toán trước rồi mang đi - nhưng thực tế chẳng ai cầm ly giấy mang đi mà vẫn ngồi ở quán, nhất là trên các ghế nhựa xanh đỏ ở vỉa hè, nhìn ra phố, nhìn cuộc sống chạy qua, biết rằng những người đi qua sẽ ngắm. Họ ngồi để triển lãm tuổi trẻ của họ.

(TheoNguyễn Trương Quý/ Người Lao Động)

">

Bắt gặp chân dung thị dân trẻ

Nhận định, soi kèo Atletico Madrid vs Rayo Vallecano, 2h30 ngày 25/4: Khó có bất ngờ

{keywords} 

TV sử dụng công nghệ OLED là các mẫu có chất lượng hình ảnh tốt nhất hiện nay. Dòng sản phẩm của Sony sẽ bao gồm 3 mẫu OLED: đáng chú ý nhất là A95K series, được cho là sản phẩm tốt nhất của hãng. Đây là mẫu TV công nghệ QD-OLED (ứng dụng công nghệ lượng tử kết hợp màu sắc và ánh sáng) thứ hai được công bố, sau sản phẩm của Samsung. Sony cũng ra mắt các TV OLED có góc nhìn và màu sắc tốt hơn như A90K và A80K.

Các sản phẩm không dùng công nghệ OLED, đáng chú ý có Z9K và X95K với độ phân giải lần lượt là 8K và 4K, cả hai đều sử dụng công nghệ mini-LED và công nghệ kiểm soát đèn nền (blacklight master drive). Ngoài ra, Sony còn tích hợp phiên bản vi xử lý “nhận thức” mới nhất từng được giới thiệu năm ngoái, hứa hẹn cải thiện màu sắc và độ sâu hình ảnh.

Ngoài chất lượng hình ảnh, công ty đem tới một số tính năng hỗ trợ người dùng như tìm kiếm điều khiển từ xa, tương tự trên Roku Ultra (thiết bị truyền phát trực tuyến kỹ thuật số) cho phép phát ra âm thanh khi người dùng không may đánh mất điều khiển.

Sony cũng mang đến mẫu camera mới có tên Bravia Cam, tích hợp trên 2 sản phẩm đắt nhất và là phụ kiện tùy chọn trên các mẫu TV khác. Ngoài dùng trong ứng dụng nhắn tin video như Google Duo, thiết bị này còn có thể điều chỉnh hình ảnh và âm thanh theo môi trường trong phòng hay khoảng cách người dùng, hiện thông báo khi ai đó tiếp cận quá gần màn hình, tự động chuyển sang chế độ tiết kiệm điện khi không có người ngồi trước, thậm chí còn có thể phản hồi với các cử chỉ điều khiển đơn giản. Những người chú ý tới bảo mật có thể lựa chọn phương án tích hợp camera có màn che hay đơn giản là điều khiển camera từ xa.

Tất cả sản phẩm TV 2022 của Sony đều có sẵn tính năng VRR thay vì phải cập nhật sau đó. Các tính năng mới khác có thể kể tới như PlayStation 5 tự động nhận diện các TV Sony và cài đặt HDR (dải tương phản động) tốt nhất hoặc chế độ Genre Picture cho phép PS5 phát hiện TV đang hiển thị nội dung game hay các chương trình truyền hình, từ đó tự động bật tắt chế độ Game Mode.

Các sản phẩm của Sony tiếp tục chạy trên hệ điều hành Google TV và một số mẫu sẽ có micro, với nút chuyển vật lý cho tính năng điều khiển giọng nói. Chế độ Netflix Calibrated (cân chỉnh màu sắc) sẽ tự động thích ứng với môi trường xem khác nhau.

Vinh Ngô (Theo Cnet)

Những sản phẩm nổi bật vừa ra mắt tại CES 2022

Những sản phẩm nổi bật vừa ra mắt tại CES 2022

Samsung Galaxy S21 FE, hệ máy chơi game Alienware của Dell hay ứng dụng tìm chó lạc bằng nếp nhăn trên mũi… là các sản phẩm, dịch vụ đáng chú ý tại triển lãm CES 2022.

">

CES 2022: Sony trình làng các công nghệ TV mới nhất

Theo công bố, các vé hạng phổ thông, phổ thông tiết kiệm trong khung giờ khởi hành trước 6h và sau 21h sẽ có mức giá hợp túi tiền, từ khoảng 1,7 đến 1,9 triệu đồng/vé (bao gồm thuế phí) cho hành trình Hà Nội và TPHCM; Hà Nội, TPHCM đi Đà Nẵng, Nha Trang, Quy Nhơn…

Chị Phương Thảo - trợ lý CEO đại lý vé máy bay Én Việt - cho biết: "Đối với khách quen có nhu cầu du lịch vào dịp hè, họ thường có xu hướng chọn các điểm đến như Huế, Nha Trang, Đà Nẵng, Phú Quốc, Đà Lạt . Do đó, ngoài việc báo giá vé cho khách, Én Việt cũng tư vấn cho khách cân nhắc chọn các điểm đến ít quen thuộc hơn, giá vé 'mềm' hơn nhưng vẫn đảm bảo có một kỳ nghỉ tuyệt vời như Hải Phòng, Quảng Ninh, Gia Lai, ... Việc đặt vé sớm cách ngày bay từ 1 - 2 tháng cũng sẽ giúp hành khách sở hữu vé máy bay với giá ưu đãi hơn".

Hàng không tăng chuyến, khách du lịch dễ săn vé hơn - 1

Phòng vé đại lý vé máy bay Én Việt tại tòa nhà Vietnam Airlines.

Theo đó, Vietnam Airlines đang có rất nhiều chương trình ưu đãi cho khách hàng mua vé qua đại lý với chuyến bay nội địa như giảm giá nhóm 2, 4, 8 khách đi cùng nhau giảm tương ứng đến 5%, 10%, 15%; chương trình mua vé phổ thông linh hoạt, phổ thông tiêu chuẩn được ưu đãi giảm giá 20% cho các lần mua vé cùng hạng tiếp theo; mua sớm trước 30 ngày nhận giá tốt giảm 5%.

Khách liên hệ mua vé của Vietnam Airlines qua đại lý Én Việt tại địa chỉ:

Trụ sở chính: 16B Sông Đà, phường 2, quận Tân Bình, TPHCM

TPHCM: Tòa nhà Vietnam Airlines: 49 Trường Sơn, phường 2, quận Tân Bình

Điện thoại: (028) 7300.5050

Hà Nội: Số 18, Ngõ 135, Đường Nguyễn văn Cừ, phường Ngọc Lâm, quận Long Biên

Điện thoại: (024) 7300.5050

Đà Nẵng: 428 Điện Biên Phủ, phường Thanh Khê Đông, quận Thanh Khê

Điên thoại: (0236) 730.5050

">

Hàng không tăng chuyến, khách du lịch dễ "săn vé" hơn

 - Thông tin từ Cục Khảo thí&Kiểm định chất lượng, Bộ GD-ĐT 6/6 học sinh tham dự kỳ thi Olympic Tin học châu Á 2014 đều giành được Huy chương Bạc.

Ngày 18/5/2014, Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng giáo dục, Bộ GD-ĐT nhận được thông tin chính thức từ Kazakhstan về kết quả dự thi Olympic Tin học Châu Á năm 2014 của đội tuyển quốc gia Việt Nam.

Theo đó, cả 6/6 thí sinh được tham gia xét giải theo quy định của Ban Tổ chức Olympic đều đoạt Huy chương Bạc. Cụ thể:

Em Đỗ Xuân Việt, học sinh lớp 12, Trường Trung học phổ thông chuyên Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐHQG Hà Nội: Huy chương Bạc;

Em Đỗ Ngọc Khánh, học sinh lớp 11, Trường Trung học phổ thông chuyên Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐHQG Hà Nội: Huy chương Bạc;

Em Nguyễn Việt Dũng, học sinh lớp 11, Trường Trung học phổ thông chuyên Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐHQG Hà Nội: Huy chương Bạc;

Em Nguyễn Phan Quang Minh, học sinh lớp 12, Trường Trung học phổ thông chuyên Nguyễn Trãi, tỉnh Hải Dương: Huy chương Bạc;

Em Ngô Hoàng Anh Phúc, học sinh lớp 12, Trường Trung học phổ thông chuyên Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐHQG Hà Nội: Huy chương Bạc;

Em Trần Trọng Đạt, học sinh lớp 12, Trường Trung học phổ thông chuyên Hà Nội – Amsterdam: Huy chương Bạc.

Theo cách xếp hạng huy chương (không chính thức), Việt Nam đứng thứ 7 toàn đoàn trong 29 nước tham gia.

Năm 2013, đoàn học sinh Việt Nam tham dự kỳ thi Olympic Tin học châu Á có 5/5 học sinh đoạt giải, trong đó có 1 Huy chương Vàng, 1 Huy chương Bạc và 3 Huy chương Đồng.

Văn Chung

">

VN giành 6 huy chương Bạc Olympic Tin học châu Á

友情链接