Có lần đi họp lớp, gặp một người đàn ông trong chiếc sơ mi dài tay nhăn nheo, chiếc quần tây bạc màu lơ ngớ trước cổng nhà hàng, tôi đã chực trào nước mắt khi nhận ra đó là học trò của tôi. Mấy mươi năm trước vẫn là cậu học trò hiền lành giỏi giang nhưng nay đã bị sương gió của cuộc đời phủ lấy.
Lần khác, một nhóm học trò nữ, không có duyên với công danh đỗ đạt, lấy chồng rồi về quê chồng làm ăn nuôi con, bàn tay nhăn nheo, đen thủi mà tôi mang máng nhớ ra đây là học trò của mình.
Cũng có lần, sau khi được mời phát biểu, tôi thẳng thắn góp ý:
"Cô rất tự hào và ngưỡng mộ với những trò giỏi giang và thành đạt, chúc mừng các em. Cũng chia sẻ với những em còn lận đận. Cô có góp ý thế này, khi họp lớp, các em nên bỏ ngoài cổng nhà hàng chức tước, danh vọng, quyền vị đi.
>>'Họp lớp là nơi khoe khoang tiền của, con cái'
Đến đây, ai cũng nên trở về thời học sinh áo trắng. Hy vọng các em đóng góp nhiều cho xã hội. Hãy dành buổi họp lớp để ôn lại kỷ niệm của tuổi hồn nhiên, chỉ xảy ra một lần trong đời và đã trôi đi".
Có vài học trò tứ tán bốn phương nay quần tụ ở lớp. Về khoảng cách địa lý đã hẹp, nhưng khoảng cách trong lòng người dần xa, khi các em cứ giới thiệu người thành đạt, người kia làm chức to, tậu nhà, sắm xe...
Các em hãy lập quỹ, hội liên lạc trong lớp. Bạn bè có hỷ sự vui buồn thì chia sẻ với nhau. Bệnh tật thì chăm nom quyên góp giúp đỡ nhau. Kết nối giúp nhau làm ăn. Nếu có thể, hãy nhận đỡ đầu con cái của những bạn ở quê, kém may mắn hơn. Cùng giúp nhau thành công thì đó mới là sự thành công chắc chắn. Hãy cố gằng đừng tạo ra khoảng cách kẻ thành công- người thất bại trong buổi họp lớp".
Người ta nói dạy học là nghề đưa đò và thầy cô là những người cầm tay chèo để nói lên sự bạc bẽo của nghề. Vì mấy khi lữ khách qua sông mà còn nhớ đến người đã đưa mình đến bờ bên kia.Và người ta cũng nói hạnh phúc là một quá trình chứ không phải đích đến. Thật đúng trong trường hợp này. Nhìn mỗi thế hệ học sinh mình dạy dỗ, nâng niu suốt cả năm học chín tháng trưởng thành từng ngày, lòng người thầy cô nào cũng vui sướng.
Nhưng tôi nghĩ họp lớp không nhất thiết phải ở nhà hàng khách sạn sang trọng, hãy trở về trường, thăm lại gốc cây che mát, phòng học râm ran tiếng cười đùa năm xưa. Thăm lại ông giáo, bà giáo già ngày xưa đã dạy học mình. Những buổi họp lớp ăn nhậu và phô trương chẳng ích gì.
Mỗi người có số phận khác nhau, xuất phát điểm khác nhau, xuất thân trong môi trường khác nhau đều được dòng đời xô đi những ngã rẽ khác nhau mà ta không biết và cũng không tài nào hiểu được. Nếu như đời đã không nương kẻ thất thế thì bạn bè hãy mở lòng và sẻ chia.
Đừng khoe khoang hay lên mặt, phô diễn hay gây chú ý bởi sự thành công của mình trong buổi họp lớp, bởi "Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng - Được, mất, thành, bại bỗng chốc hóa hư không" - là hai câu thơ mà tôi tâm đắc.
Hương Thu
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.
Ai cũng bảo em, với những điều kiện đó, em còn ngần ngại gì khi anh muốn tiến xa hơn? Nhưng có ở ‘trong chăn mới biết chăn có rận’. Anh có nhiều điểm khiến em phải suy nghĩ.
Cụ thể, em thấy anh hơi tính toán và chi li trong chuyện tiền bạc. Trong thời gian yêu nhau, anh chưa bao giờ mời em đi ăn nhà hàng, xem phim hay đi du lịch như các cặp đôi khác.
Mỗi lần hẹn hò, anh thường mua đồ ăn về nhà rồi chúng em cùng nấu nướng. Ăn xong, chúng em uống nước cũng tại nhà anh, chứ không đi ra các quán cà phê, trà sữa…
Trong thời gian yêu nhau, anh cũng chưa bao giờ tặng em một món quà nào. Trong khi vào ngày sinh nhật anh, em có tặng quà cho anh. Mặc dù lương không cao nhưng em cũng cố chọn món quà tốt, giá trị để tặng anh.
Một lần, vào ngày 8/3, cả ngày anh không có hoa, quà cho em. Đến tối, anh lại đón em sang nhà anh nấu ăn. Anh lý giải, ăn ngoài hàng quán vừa đắt tiền vừa không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.
Căn hộ anh đang ở có thêm em họ anh đến ở cùng. Người em này không phải trả tiền phòng nhưng bù lại em ấy phải trả hết các khoản điện, nước, phí chung cư… thay anh. Có lần anh nói với em, anh cho em ấy ở cũng chỉ vì anh đỡ được các khoản đó.
Em nghe anh nói và nhận thấy anh hơi tính toán, ngay cả với người nhà của mình.
Hẹn hò mà chỉ quanh quẩn ở nhà khiến em rất bức bí. Em nhiều lần đề nghị anh đi ăn, đi xem phim… Em nói nhiều khiến anh phải miễn cưỡng đồng ý. Để anh khỏi lăn tăn, mỗi lần đi ăn, đi chơi em đều chủ động trong vấn đề tiền nong.
Nếu lần này anh trả tiền thì lần sau em sẽ trả hoặc những hôm đi ăn đồ hải sản tốn tiền triệu, em đều chủ động đưa lại cho anh một nửa. Những lần như thế, anh đều cầm, không ngại ngần gì. Cứ như vậy, anh mặc định chúng em phải chia đôi tình phí.
Vì thế nên những lần sau đó, anh thoải mái hơn khi ra ngoài ăn uống. Tuy nhiên có chuyện khiến em phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.
Đó là lần chúng em đi ăn phở ở trên phố. Em và anh gọi 2 bát phở và quẩy, nước uống. Số tiền ăn của hôm đó khoảng 120 nghìn đồng. Sau khi ăn, anh đứng dậy thanh toán tiền nhưng hôm đó em quên không mang ví. Anh không thấy em chủ động chia tiền như mọi ngày thì nửa đùa nửa thật hỏi.
Khi em nói đã để quên ví ở nhà, anh tỏ vẻ không vui. Suốt dọc đường về, em suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Ngoài chuyện tiền nong, anh có nhiều điểm tốt như không rượu chè, không lăng nhăng, chăm chỉ làm ăn và cũng rất tốt với em.
Nhưng sống với một người đàn ông quá tính toán trong tiền bạc, liệu em có thể hòa hợp suốt đời?
Ba mẹ em cho rằng, đàn ông chặt chẽ một tí sẽ có lợi khi về chung một nhà. Anh sẽ chăm lo cho gia đình trong khi đàn ông thoáng tính thì phung phí tiền bạc, không biết vun vén.
Em còn tình cảm với anh, mong muốn tính chuyện lâu dài nhưng em băn khoăn quá. Xin mọi người cho em lời khuyên.
Chỉ sau một đêm 'gần gũi', bạn gái báo tin có thai và yêu cầu cưới gấp khiến em rất băn khoăn.
" alt=""/>Bạn trai thu nhập 50 triệu/tháng, đi ăn phở vẫn đòi chia đôi tiềnGần 1 tháng nay, như các đồng nghiệp tại BV dã chiến Củ Chi, TP.HCM bác sĩ Vân không về nhà.
Đang công tác tại BV huyện Củ Chi, khi dịch Covid-19 bùng phát, BV dã chiến Củ Chi nhanh chóng được xây dựng và đi vào hoạt động, BS Vân đã làm đơn tình nguyện tới đây làm việc.
![]() |
Bác sĩ Nguyễn Thị Cẩm Vân |
BS Vân chia sẻ: "Nghe tôi báo tin đã làm đơn tình nguyện vào làm việc tại nơi tiềm ẩn nhiều nguy cơ rủi ro, cha mẹ tôi rất lo lắng. Nhưng với sự động viên, phân tích, dần dần họ hiểu ra và ủng hộ, tôn trọng quyết định của tôi".
Khi vào làm việc tại BV dã chiến, đối mặt với căn bệnh nguy hiểm, nhưng với nữ bác sĩ trẻ tuổi, những lúc dịch bệnh như này, bác sĩ phải luôn là những người ở tuyến đầu.
“Chúng tôi không lo lắng, dù dịch bệnh diễn biến phức tạp, nhưng đã vào đây thì đều trải qua nhiều thử thách, được tập huấn và trang bị đầy đủ thiết bị bảo hộ nên ai cũng yên tâm”, BS Vân bày tỏ.
BV dã chiến Củ Chi là nơi tiếp nhận 34 bệnh nhân dương tính với Covid-19 để điều trị và đã có 29 người khỏi bệnh, xuất viện.
Dòng tin nhắn cảm ơn ấm lòng từ người bệnh
Ngày 2 lần, các y, bác sĩ phải kiểm tra sức khỏe, phết họng lấy mẫu xét nghiệm cho các bệnh nhân. Đa số những trường hợp khi mới vào điều trị đều rất khó tính do tâm lý lo lắng, sợ hãi nên ngoài việc điều trị, các y, bác sĩ còn phải động viên tinh thần cho họ.
![]() |
Bệnh viện dã chiến Củ Chi đã điều trị cho 29/34 người khỏi bệnh |
Cá biệt, có một cặp vợ chồng người Anh cùng bị nhiễm bệnh, sau 3 lần xét nghiệm âm tính, dự kiến ngày 14/4 vừa qua họ sẽ được xuất viện, nhưng bất ngờ ở lần xét nghiệm thứ 4, kết quả dương tính trở lại.
Trước kết quả này, họ tiếp tục phải ở lại theo dõi nên cả 2 rất tức giận, liên tục đặt ra các câu hỏi đối với bác sĩ “Tại sao tôi ở một mình, không tiếp xúc với ai, tại sao lại như vậy?” và họ tỏ ra không tin tưởng vào kết quả xét nghiệm.
Lúc này, BS Vân và các đồng nghiệp phải dành nhiều thời gian trấn an tinh thần, động viên họ. Hiện tại, sức khỏe của vợ chồng bệnh nhân này đều ổn định, có thái độ hợp tác tốt với các bác sĩ trong quá trình điều trị.
![]() |
Những dòng tin nhắn cảm ơn của những bệnh nhân được điều trị khỏi bệnh |
BS Vân tâm sự: "Bản thân tôi thấy rất vui khi được đóng góp một phần nhỏ công sức của mình vào công cuộc chống dịch của cả nước. Vui hơn cả là nhận được tình cảm yêu thương từ hậu phương gửi tới".
Theo BS Vân, từ đầu tháng 4 đến nay, bệnh viện liên tục được các Mạnh Thường Quân hỗ trợ từ đồ phòng hộ, khẩu trang tới đồ ăn thức uống; có doanh nghiệp còn gửi tặng các y, bác sĩ và bộ đội 100 đòn bánh tét.
Còn các bệnh nhân khỏi bệnh, được ra viện thì tỏ ra quyến luyến, luôn miệng cám ơn các bác sĩ đã giữ lại mạng sống cho mình. BS Vân bật mí, các bệnh nhân khi ra viện đều để lại những tin nhắn, những dòng lưu bút gửi tới các y, bác sĩ rất cảm động. Đó chính là nguồn động viên quý giá của những người nơi tuyến đầu trong cuộc chiến âm thầm đầy khốc liệt này.
![]() |
Hình ảnh bệnh nhân lưu lại như lời cảm ơn đến các y, bác sĩ, quân nhân |
Không giấu được niềm vui, chị Vân hào hứng khoe những dòng tin nhắn mà bệnh nhân để lại, “You are heroes” (Bạn là người hùng), “Cám ơn những đóng góp hy sinh thầm lặng của các anh quân nhân và bác sĩ tại nơi đây. Chúng tôi xem đây như 1 mái nhà và hy vọng cho dịch bệnh sẽ sớm đi qua cho đất nước được bình an và tất cả mọi người luôn có thật nhiều sức khỏe”.
Trước khi tiếp tục công việc, BS Vân gửi lời nhắn nhủ tới ba mẹ “Ba mẹ à, con ở đây rất ổn, ba mẹ đừng lo lắng cho con, khi dịch bệnh ổn định con sẽ trở về”.
'Chúng tôi đi tới hiện trường, làm việc chặt chẽ với các đội điều tra lịch sử tiếp xúc. Chúng tôi được tận mắt chứng kiến, xem con số là thật hay không', Giám đốc văn phòng CDC Mỹ tại Thái Lan đánh giá.
" alt=""/>Nữ bác sĩ tình nguyện tới bệnh viện dã chiến 'ba mẹ à, hết dịch con sẽ về'