当前位置:首页 > Giải trí > Nhận định, soi kèo BKMA Yerevan vs West Armenia, 19h00 ngày 27/3: Cơ hội chiến thắng 正文
标签:
责任编辑:Giải trí
Hiện tại, tôi rất hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên tôi trở lại sau nhiều năm giã từ màn bạc. Càng hạnh phúc hơn khi nhìn thấy mọi người đón nhận sản phẩm trở lại của mình.
Ngày xưa, diễn viên còn được xem nháp phim trước khi công chiếu nhưng nay thì hoàn toàn không. Khi suất chiếu đầu tiên mở màn cũng là lần đầu tôi được nhìn thấy các thước phim do mình góp mặt. Khi xem lại những thước phim ấy, tôi đã xúc động bật khóc. Tôi khóc vì hạnh phúc, vì vui sướng, vì công sức của cả đoàn phim đã có được thành quả xứng đáng, được mọi người đón nhận.
![]() |
Vào vai bà mẹ chồng khó tính trong phim Gái già lắm chiêu 3, NSND Lê Khanh đã đánh dấu sự trở lại của mình sau gần 20 năm xa rời màn ảnh. |
- Điều gì đọng lại trong chị khi xem những thước phim đó?
Thực sự, khi ấy tôi vô cùng nhớ Huế (địa điểm quay phim Gái già lắm chiêu 3 – PV), nhớ những ngày mệt nhọc, khó khăn mà tôi cùng ê-kíp đã trải qua. Tôi nhớ những ngày cùng nhau làm việc thâu đêm suốt sáng, cùng dải nắng dầm mưa để có những thước phim này. Đặc biệt, khi xem cùng các bạn diễn trong ê-kíp, lòng tôi như được đoàn tụ với gia đình, một gia đình thực thụ mà từ khi đóng máy đến nay mới được gặp lại.
Khi xem mình trên màn ảnh, lòng tôi mới trút được gánh lo. Trước đó, tôi cứ canh cánh trong lòng về sự trở lại. Thực sự trước đó, tôi chưa hề biết về dự án này nên rất lo lắng. Cho đến khi ngồi vào hàng ghế khán giả, nhìn ngắm lại thành quả của mình tôi mới an tâm.
- Với lần trở lại này, chị có mang câu chuyện của mình để đưa vào nhân vật?
Đây là điều đặc biệt được lặp lại lần hai trong sự nghiệp làm điện ảnh của tôi. Tức là tôi được đạo diễn đo ni đóng giày cho nhân vật của mình. Trên cơ sở đời sống, sự nghiệp thực tế của tôi, họ lựa chọn viết kịch bản phù hợp cho nhân vật.
Lần đầu tiên là khi tôi tham gia bộ phim Chiều mùa hè thẳng đứng của đạo diễn người Pháp gốc Việt Trần Anh Hùng. Khi đó, đạo diễn hỏi tôi muốn lấy tên nhân vật là gì, tôi đã chọn tên Khanh để có cảm giác gần gũi, không có ranh giới giữa người nghệ sĩ và nhân vật.
Trong lần này, khi hai đạo diễn Bảo Nhân và Nam Cito ngỏ lời mời tôi, họ đã nói nếu như tôi nhận lời, họ sẽ xây dựng nhân vật dựa trên một phần con người, sự nghiệp, tính cách của tôi. Chính vì điều này, tôi cảm thấy vai diễn của mình rất gần gũi.
Ở mỗi tác phẩm, tôi luôn muốn có sự hòa quyện giữa người diễn viên và nhân vật. Hai bộ phim trên đã làm được điều mà tôi mong muốn.
![]() |
NSND Lê Khanh giã từ điện ảnh đúng vào 10 năm xuân sắc nhất đời người. |
- Lý do gì khiến chị vắng bóng trên màn ảnh suốt nhiều năm qua?
Sự nghiệp nghệ thuật của tôi khá là đặc biệt. Với điện ảnh, vô tình nó cứ theo chu kỳ 10 năm một lần. Tôi làm nghệ thuật từ những ngày còn nhỏ, nhưng để nói về những vai diễn chững chạc, trong hình ảnh của một cô con gái trưởng thành là thời điểm tôi 15 tuổi.
Tuy nhiên, năm 15 tuổi rưỡi, tôi về đầu quân cho Nhà hát Tuổi trẻ. Với nền kỷ luật rất nghiêm, tôi phải dừng lại sự nghiệp điện ảnh để tập trung xây dựng phong cách sân khấu chuyên nghiệp. Từ đó, tôi giã từ điện ảnh, đúng vào 10 năm xuân sắc nhất đời người.
10 năm sau, tức vào năm 1988, tôi quay lại với nền điện ảnh đúng như lời hứa lúc trước của mình. Thời điểm đó, tôi làm phim ào ạt, liên tục đi cùng đoàn phim. Giai đoạn đó, tôi phải sống ở Sài Gòn vì làm phim cho các xưởng miền Bắc, Trung ương, Giải phóng.
Tác phẩm kết thúc của tôi ở thời điểm đó là phim Chiều mùa hè thẳng đứng. Kể từ sau đó, thị trường phim Việt thoái trào, có dấu hiệu đi xuống và được thay thế bằng trao lưu video clip ca nhạc. Nhận thấy dòng chảy của thị trường lúc đó nên tôi quyết định trở về với sân khấu và chờ đợi những tác phẩm phù hợp.
Mọi thứ cứ thế cuốn tôi trôi theo, các dự án bên sân khấu vô cùng hấp dẫn, tôi cứ mải miết diễn, đi vòng quanh thế giới. Thực sự bản thân tôi cũng không nghĩ mình đã rời xa màn ảnh lâu như vậy. Cho đến một ngày, Bảo Nhân và Nam Cito gặp tôi và nói Lê Khanh đã vắng bóng suốt 20 năm khiến tôi ngỡ ngàng.
![]() |
NSND Lê Khanh chia sẻ về điện ảnh xưa và nay sau nhiều năm trở lại. |
- Ở góc độ cá nhân, chị nhìn nhận thế nào về điện ảnh thời trước và hiện tại?
Mỗi thời sẽ có những cái khó, cái hay riêng. Điện ảnh ngày xưa rất chỉn chủ, chuẩn mực, đôi khi hơi cứng nhắc, mô phạm theo các lý thuyết phim. Có những cảnh phim phải bắt suốt 3 ngày, 5 ngày mới được trình chiếu, nếu không cả đoàn phải làm lại. Đạo diễn buộc phải bắt đúng khẩu độ ấy, ánh sáng ấy thì mới toàn vẹn được một cảnh bình minh hay hoàng hôn.
Còn với thời nay, điện ảnh đã phát triển hơn, máy móc hiện đại giúp rất nhiều cho công tác sáng tạo của người nghệ sĩ. Nhiều kỹ thuật, công nghệ tiên tiến đã giúp các thước phim trông sinh động, lung linh hơn.
Điều tôi thấy hạnh phúc nhất ở thời nay chính là người diễn viên được nói bằng giọng thật của mình, không phải qua lồng tiếng. Tôi cảm giác việc lồng tiếng rất giả, mình diễn nhưng lại đưa một người khác lồng tiếng khiến cho bộ phim bị giới hạn về cảm xúc, không còn mang đến cảm xúc chân thực cho người xem.
Thời nay, công nghệ làm phim rất chuyên nghiệp. Một trong những điểm mạnh nhất mà thời trước chưa làm được chính là khâu truyền thông, giới thiệu để sản phẩm của mình đến gần hơn với khán giả. Ngày xưa, người làm phim quan niệm “hữu xạ tự nhiên hương”, cứ để cho nó tự nhiên được khán giả đón nhận. Tuy nhiên, không việc gì là tự nhiên cả nếu con người không chăm chút cho nó. Nếu mình không quảng bá, tạo hiệu ứng cho nó thì người ta sẽ quên ngay trong cuộc sống bề bộn này.
Điều tiếp theo tôi nhận thấy nền điện ảnh thời nay khác với thời xưa là người làm phim bắt đầu chú ý đến yếu tố hấp dẫn. Họ bắt đầu chú tâm, chăm chút hơn về phần nghe (âm thanh), phần nhìn (tạo hình, trang phục) và cảm xúc. Từ đó cho thấy, các nhà làm phim tôn trọng khán giả về tính giải trí và nhu cầu của họ, không ép họ xem phim vì mục đích giáo dục hay truyền đạt một tư tưởng nào đó. Người sáng tạo có thể tự do, làm được nhiều đề tài mà mình thích, được xã hội quan tâm.
![]() |
NSND Lê Khanh từng suýt chết trên phim trường. |
- Chị có kỷ niệm nào đáng nhớ khi làm nghệ thuật trong điều kiện thiếu thốn vật chất ngày xưa?
Thời đó đói lắm, ăn uống không được như bây giờ, hễ có gì là ăn nấy. Năm 1978, tôi tham gia một bộ phim cách mạng, đóng vai nữ thanh niên xung phong. Suốt những ngày ở trường quay, tôi chỉ ăn bột mì luộc nhân lá sắn xào. Chỗ nghỉ thì chỉ dừng lều dựng trại chứ không được ở khách sạn, đầy đủ tiện nghi rồi có cả trợ lý đi theo như bây giờ.
Về phần kỹ thuật, cứ hỏng một phân đoạn là phải làm lại, vừa mất tiền vừa mất thời gian. Ngày xưa làm một bộ phim rất lâu, từ khâu quay, dựng đến chỉnh sửa.
Tuy nhiên, điều đáng nói nhất là sự an toàn cho người diễn viên. Đoàn phim ngày xưa rất hạn chế về công cụ bảo hộ, nhiều cảnh nguy hiểm chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ mất mạng. Tôi có rất nhiều bộ phim nguy hiểm, nhưng may mắn thoát nạn và bây giờ còn đứng đây.
- Chị có thể chia sẻ về lần nguy hiểm nhất khi đóng phim mà mình từng gặp?
Tôi còn nhớ có một cảnh mình phải chèo thuyền thúng đi ra sông, bản thân phải làm thế nào để chiếc thuyền lật úp xuống. Trong cảnh phim đó, hàng trăm cái nón phải nổi lênh đênh, bồng bềnh trên mặt nước để làm đối trọng với số phận của người con gái. Bên cạnh đó, phải có một chiếc thuyền lớn đi qua.
Lúc đó, tôi làm đúng như lời yêu cầu của đạo diễn, khi úp thúng xuống, chiếc tàu lớn đi ngang cứ hút tôi vào cánh quạt, nếu không cẩn thận thì mình bị xoay ngay lập tức. Dù rất sợ nhưng cuối cùng cũng thoát ra được. Đến bây giờ, khi nhắc lại tôi vẫn nhớ như in về lần đối mặt với tử thần ấy trong lúc làm nghề.
Minh Tuyền
- Các diễn viên của 'Gái già lắm chiêu 3' như NSND Lê Khanh, Ninh Dương Lan Ngọc, Lê Xuân Tiền... đều xuất hiện tại buổi họp báo công bố phim với xe sang. Ước tính tổng giá trị dàn siêu xe này lên tới hơn 200 tỷ.
" alt="NSND Lê Khanh từng suýt chết vì bị hút vào quạt tàu"/>Bộ ảnh cưới tái hiện chuyện tình Paris của cặp đôi Việt
Sau chiến thắng, cầu thủ Quang Hải giản dị về thăm nhà
Người mẹ đặc biệt ở trường quay Bạn muốn hẹn hò
Phim về chàng sinh viên hút khán giả trẻ
Video:
Hãy tưởng tượng khi bạn đang làm nhân viên bán hàng tại một cửa hàng trang sức. Đột nhiên khách hàng sau khi thử trang sức đã bỏ chạy, ngay lập tức bạn sẽ nhảy qua quầy kính để đuổi theo. Ngay khi đuổi kịp thì vị khách đột nhiên dừng lại trước gương để chiêm ngưỡng món trang sức đang đeo, như thể chưa bao giờ lên kế hoạch “cướp của bỏ chạy” như vậy.
Dạo gần đây, trên các phương tiện truyền thông của Trung Quốc đang lan truyền chóng mặt một video tại những cửa hàng trang sức đắt tiền. Khi nhân viên hớt hải đuổi theo tên trộm thì ngay lúc đó, họ nhận ra ý định của khách hàng. Đúng là một phen thót tim cho những nhân viên bán hàng.
![]() |
Đúng là một phen thót tim cho những nhân viên bán hàng. |
Cơn sốt chơi khăm ăn cắp đồ trang sức như thế này được cho là đã lấy cảm hứng từ một trò chơi khăm của một người có ảnh hưởng trong cộng đồng mạng ở Indonesia, sau đó nó đã lan rộng ra châu Á.
Crawinth Skin đã đăng một đoạn video về việc anh ta thử giày thể thao đắt tiền tại một cửa hàng bán đồ thể thao, sau đó giả vờ chạy thử ra phía ngoài. Nhân viên cửa hàng ngay lập tức đuổi theo và sau đó thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Skin không có ý định bỏ trốn với đôi giày.
Rõ ràng trò chơi khăm này đã được chuẩn bị kỹ, có người đứng sẵn để quay lại phản ứng của người bán hàng sau đó đăng lên mạng.
Cô phù dâu xinh đẹp đã bị một khách nam đè ra ghế, sau đó hôn ngấu nghiến lên ngực và mặt gây ra một cảnh tượng hết sức phản cảm ngay trong đám cưới.
" alt="Trò đùa khiến nhân viên bán hàng một phen đứng tim"/>Nữ danh ca Khánh Ly vẫn thể hiện phong thái sang trọng, đặc biệt là khi cất lên câu hát về thân phận, cuộc đời mỗi người bằng chất giọng xẩm trời phú, mà nhiều thế hệ khán giả đã nghe là ma mị, độc đáo với những nốt trầm, đã góp phần giúp nữ danh ca in đậm dấu ấn cá nhân qua bao thế hệ khán giả. Có mặt tại trường quay Vui sống mỗi ngày, nữ danh ca bất ngờ hội ngộ người bạn tri âm, nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9. Nữ danh ca cho biết đây là người bạn biết nhiều kỉ niệm của đời mình. Danh ca cũng lần đầu tiên tâm sự với khán giả quê nhà về cái tết cổ truyền nơi xa xứ.
![]() |
Đến với chương trình Vui sống mỗi ngày (phát sóng mỗi ngày lúc 11h, trên VTV3) khán giả còn được nghe câu chuyện cuộc đời của nữ danh ca, về 4 người con không theo nghiệp hát của ca sĩ Khánh Ly. Đặc biệt là lý giải xúc động của nữ nghệ sĩ khi nói về cuốn hồi kí vừa xuất bản của mình "Phía sau những nụ cười". Cuốn sách là lời tự sự của một cuộc đời, một tâm hồn nghệ sĩ đong đầy thương nhớ cố hương phía sau những vinh quang sân khấu.
![]() |
![]() |
Khán giả cũng lần đầu tiên có cái nhìn hoàn thiện, đa sắc về chân dung của giọng ca lừng lẫy đã bước qua tuổi 71 này. Đặc biệt là những câu hát nồng màn thương nhớ được danh ca thể hiện ngay tại sân khấu với phần đệm đàn của người bạn tri âm- nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.
Đinh Quý Anh
Khánh Ly: Không ai muốn làm bạn lâu dài với những niềm đau" alt="Khánh Ly gặp Nguyễn Ánh 9"/>
Nhận định, soi kèo Dinamo City vs Partizani Tirana, 22h59 ngày 27/3: Hụt hơi
“Biển báo di động”
10h45, trời nắng nóng như đổ lửa. Mặt đường Hưng Nhơn (ấp 3, xã Tân Kiên, huyện Bình Chánh, TP.HCM) vốn nhỏ hẹp, bụi mù mịt càng thêm nóng nực, ngộp thở sau những lượt xe ô tô tải vụt qua.
Thế nhưng bà Nguyễn Thị Bạch Phượng (còn gọi là bà Hai Trị, 62 tuổi, ngụ ấp 3, xã Tân Kiên) không chịu ngồi trong nhà. Thấy học sinh trường THCS Tân Kiên dừng xe, đứng phía bên kia để chuẩn bị sang đường về nhà, bà Hai Trị lại chạy ra hỗ trợ.
Bà vớ lấy cái nón lá, rút vội đoạn ống nước bằng nhựa PVC rồi treo lên đó tấm biển có ghi dòng chữ: “Tạm dừng xe cho học sinh qua đường”. Bà tất tả chạy ra, giơ cao tấm biển để điều tiết giao thông, xin đường cho các em học sinh.
Bà đứng giữa hai làn xe ồn ào lướt qua. Mỗi khi thấy xe lớn, không có ý định giảm tốc độ, bà hướng thẳng tấm biển về phía chiếc xe, khoát tay xin đường. Nhận thấy hai dòng xe chậm lại, bà ân cần dẫn đoàn học sinh băng qua.
Đoạn đường dẫn từ trường THCS Tân Kiên ra đường Hưng Nhơn. Giờ tan trường, các học sinh thường phải đứng ở đây rất lâu để tìm cách băng qua. |
Khi các em đã an toàn, bà ra hiệu cho các tài xế lưu thông bình thường. Hơn một năm qua, bà Hai Trị trở thành “biển báo giao thông di động” để giúp các em học sinh sang đường một cách an toàn.
Bà Hai Trị nói, không ai bắt ép hay vận động bà đội nắng, phơi mưa làm “biển báo giao thông di động” như vậy. Lý do duy nhất để bà làm việc này là bởi “thương các cháu học sinh”.
Nhà bà đối diện con đường từ trường THCS Tân Kiên dẫn ra đường Hưng Nhơn. Mỗi ngày, khi tan trường, các em học sinh đều đứng rất lâu ở đầu đường, đợi xe bớt đông để sang đường về nhà.
Bà kể: “Một hôm, tôi ngồi trước cửa nhà, thấy các cháu cứ đứng ở bên kia đường nhìn nhau mãi mà không dám qua. Đường này nhỏ hẹp lại có 2 chiều xe chạy. Càng về trưa, lượng xe ô tô, xe tải, container chạy qua càng nhiều mà đoạn đường này lại không có biển báo”.
Để học sinh qua đường an toàn, bà Hai Trị lấy bìa các- tông ghi dòng chữ: “Tạm dừng xe cho các em học sinh qua đường” để xin đường cho các em. Sau này, bà được một phụ huynh thiết kế cho một tấm biển khác chuyên nghiệp và to, đẹp hơn. |
“Tôi nghĩ, như vậy làm sao các cháu qua đường được. Lúc sau, có 2 cháu, qua được nửa đường, thấy tôi liền gọi: “Bà ơi, bà dắt con qua với”. Thế là tôi chạy ra giúp", bà kể thêm.
Sau lần ấy, bà Hai Trị băn khoăn mãi việc làm sao giúp các em học sinh qua đường một cách dễ dàng, an toàn. Hai hôm sau, bà lấy bút viết dòng chữ: “Tạm dừng xe cho các em học sinh qua đường” lên tấm bìa các-tông.
Chờ giờ học sinh tan học, bà đội nắng, cầm tấm bảng nguệch ngoạc chữ viết chạy ra giữa đường phân luồng giao thông, dẫn các em qua. Thấy chữ viết trên tấm bảng quá nhỏ, sợ các tài xế không nhìn thấy, chủ tiệm rửa xe sát vách nhà bà Hai Trị lấy bút tô cho nét chữ đậm hơn.
“Không có tiền thì tôi giúp sức”
Từ ngày có bà cùng tấm bảng, các em học sinh yên tâm hơn mỗi khi sang đường. Phụ huynh cũng không còn lo sợ con em mình bị va quẹt, kẹt xe khi tan lớp.
Vào giờ tan trường, bà cầm tấm biển trên ra giữa đường điều tiết giao thông, giúp các em qua đường an toàn. |
Đứng xin đường như thế được ít hôm, bà Hai Trị thấy các em tự tin hơn, mạnh dạn đi qua đường. Thế nên bà nghĩ không cần phải cầm bảng đứng điều tiết giao thông nữa. Nhưng một hôm, các em học sinh sau khi qua đường lại tìm đến bà, hỏi: “Bà ơi, sao mấy hôm nay bà không cầm bảng dẫn chúng con qua đường nữa? Con sợ xe lắm”.
Bà Hai Trị chia sẻ: “Nghe các cháu hỏi, tôi thương lắm nên hứa sẽ lại cầm biển ra xin đường, dẫn các cháu qua. Bây giờ, tôi nghĩ sẽ làm hoài vì các cháu đã quen có tôi đứng xin đường giúp rồi. Nếu không thấy tôi, các cháu sẽ trông mong và không dám qua”.
“Tôi đâu có giúp gì nhiều cho các cháu. Tôi chỉ bỏ ra ít thời gian, ít công sức mà các cháu được an toàn là vui và hạnh phúc lắm. Người ta có tiền, đi làm từ thiện, tôi không có tiền để làm như thế thì tôi bỏ công công sức, thời gian giúp các cháu”, bà nói thêm.
Thấy bà làm “chuyện lạ lùng”, nhiều người chê cười. Họ nói bà “rỗi hơi”, “lo chuyện bao đồng”... Tuy nhiên cũng không ít người thấy được ý nghĩa, tính nhân văn trong công việc ấy. Họ trân trọng, cảm ơn bà bằng nhiều cách.
Nhờ bà và tấm biển của mình, các tài xế xe lớn có thể dễ dàng phát hiện, lưu thông chậm để đảm bảo cho học sinh băng qua đường một cách an toàn |
“Người ta cười tôi nhiều lắm nhưng cũng nhiều người thương và cổ vũ. Nhiều phụ huynh thấy tôi, gật đầu chào, nói lời cảm ơn. Có phụ huynh tên Tâm thường đi đón con, thấy tôi cầm tấm bìa các-tông viết tay, liền tặng tôi tấm bảng chuyên nghiệp và đẹp hơn. Tôi gửi lại tiền mà anh ấy nhất quyết không chịu, cứ nói là tặng để tôi làm việc tốt giúp các em”, bà Hai Trị kể.
Cầm tấm biển được vẽ, trang trí bắt mắt, bà Hai Trị tự tin ra đường giúp đỡ các em học sinh. Thế nhưng, nhiều lúc, bà vẫn bị một số tài xế ý thức chưa cao quát, mắng. Họ quát và yêu cầu bà đứng sát vào lề đường chứ không được đứng giữa đường như vậy.
Bà Hai Trị giải thích: “Nhiều tài xế chạy nhanh, ẩu lắm, sắp đến đoạn đường có học sinh đi qua mà vẫn không chịu giảm tốc độ. Những lúc như thế, tôi phải hướng bảng về phía họ, đứng ra giữa đường, khoát tay xin họ chậm lại”.
Bà nói, bà sẽ tiếp tục làm công việc này dù nhiều lúc thấy rất sợ khi phải đứng chen giữa hai chiếc xe ô tô lớn đang chạy trên đường. |
“Đường chật, xe đông, nhiều hôm, tôi nín thở đứng kẹt giữa hai chiếc xe tải, container chở cát, đá, sắt… Sợ lắm! Tôi phải đứng giữa đường để 2 chiều xe đều có thể lưu thông, nếu đứng ở một làn dễ xảy ra tình trạng kẹt xe. Tôi không có quyền dừng xe ai cả, tôi chỉ xin họ chạy chậm lại một chút để các em học sinh qua đường, sau đó họ tiếp tục di chuyển thôi”, bà nói thêm.
Nhận thấy việc làm ý nghĩa, người dân địa phương, phụ huynh học sinh mỗi khi thấy bà đội nắng, chen giữa hai làn xe lại nói lời cám ơn, chúc bà sức khỏe. Các phụ huynh cho biết, những ngày đông xe, họ phải nhờ vào sự điều tiết giao thông và tấm biển của bà để sang đường đón con.
“Giao thông đoạn này khá phức tạp. Giờ tan trường, học sinh, phụ huynh của 2 trường tiểu học và trung học sơ sở xã Tân Kiên đổ ra rất đông. Trong khi đó, đoạn đường này lại chưa có biển báo, đèn tính hiệu giao thông nên rất nguy hiểm.
Chúng tôi đều nhờ tấm biển và bà Hai Trị điều tiết để đón con, qua đường. Rất mong cơ quan chức năng nghiên cứu và bố trí đèn tín hiệu giao thông tại đây để việc lưu thông được an toàn, dễ dàng hơn”, một phụ huynh kiến nghị.
Bài, ảnh, clip:Nguyễn Sơn
Cùng nhau đạp xe hơn 60km để được chiêm ngưỡng tận mắt cây cầu biểu tượng nối 2 tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, 3 cụ bà đến từ Yên Thành khiến nhiều người cảm phục bởi tinh thần "chịu chơi" của mình.
" alt="Bà U70 cầm biển giúp học sinh qua đường giữa nắng gắt"/>