Chỉ nhận khách qua appNhiều tài xế chạy xe ôm công nghệ GrabBike vẫn chủ động truyền tai nhau về mức độ quan trọng của các khóa đào tạo, chương trình trang bị kỹ năng mềm ứng xử mà Grab tổ chức thường xuyên nhằm đảm bảo an toàn, phòng tránh những sự việc đáng tiếc xảy ra.
Theo anh Trần Quý Cường (sinh năm 1982, quận Đống Đa, Hà Nội), một trong những lưu ý cho tài xế Grab là chỉ nhận những cuốc xe qua app. Anh Cường đã tham gia rất nhiều chương trình kỹ năng phòng vệ cho tài xế, thực hành các sử dụng chức năng chia sẻ vị trí khi gặp nguy hiểm cho các đồng đội, có các đội, nhóm để đối tác tài xế tham gia và có thể gọi 113 khi cảm thấy cuốc xe đó nguy hiểm.
 |
Grab luôn có mặt để hỗ trợ đối tác tài xế khi không may xảy ra rủi ro và phối hợp cơ quan công an để điều tra, xử lý vụ việc khi cần. |
Theo anh, kỹ năng mềm trong giao tiếp cũng có thể giúp anh và đồng đội ít nhiều đoán được những hiểm nguy. Khi nhận cuốc, nên khéo léo chào hỏi và có một vài câu giao tiếp. Nếu khách có biểu hiện nguy hiểm, tài xế có thể từ chối khéo hoặc đưa ra các lý do để không nhận cuốc. “Bản thân tôi đã tham gia các khóa học Grab trang bị về kỹ năng mềm khi chạy xe công nghệ nên tôi thấy rất ý nghĩa. Các bạn trẻ, đặc biệt những người mới chạy xe cần giành một chút thời gian tham gia để trau dồi thêm kiến thức cho cuộc sống bản thân và trong công việc chạy xe của chính mình, để chủ động ngăn ngừa nguy cơ rủi ro”, anh Cường chia sẻ.
Đăng ký chạy xe GrabBike được gần 3 năm nên anh Cường cũng đã đúc kết cho bản thân một số kinh nghiệm: “Nếu khách lấy lý do bảo chờ một chút vào chỗ này, chỗ kia đưa đồ cho người nhà để quỵt tiền thì mình cũng bỏ qua chứ không nên hơn thua sẽ đem lại nhiều rắc rối và nguy hiểm. Cần nhận định ngay từ ban đầu khi tiếp cận với khách hàng, tuyệt đối không nhận khách không đặt qua app ứng dụng để đảm bảo an toàn cho chính bản thân tài xế”.
Trước đây anh Cường đã làm rất nhiều công việc nhưng thu nhập bấp bênh và thời gian bị gò bó. Từ khi chuyển qua chạy GrabBike anh đã chủ động được thời gian đưa đón con cái đi học, chăm sóc gia đình và thu nhập tương đối ổn định. Mỗi tháng trừ chi phí anh còn dư được hơn 10 triệu đồng.
Tham gia các đội, nhóm để được trợ giúp khi cần
Thường xuyên chạy GrabBike vào buổi đêm, tài xế Phạm Thị Liên (sinh năm 1993, ngụ Hà Nội) chia sẻ: “Là con gái thường chạy xe buổi đêm nên tôi đã chủ động tham gia các tổ, đội của Grab để được cập nhập liên tục các thông báo về những cuốc xe không đảm bảo an toàn là sẽ hủy cuốc. Khu vực nào điểm đen là được cảnh báo, hạn chế chạy đêm khuya. Ngoài ra Grab cũng gửi những kỹ năng mềm của lực lượng công an hướng dẫn cho tài xế cách phòng chống tội phạm, điều này giúp cho bản thân tôi trang bị được rất nhiều kiến thức để khi đối mặt là ứng dụng vào thực tế”.
 |
Không chạy cuốc ngoài, chủ động thực hành kỹ năng an toàn được đào tào giúp đối tác GrabBike yên tâm chạy xe. |
Để đảm bảo an toàn cho những cuốc xe chạy buổi đêm chị Liên bật mí: “Trước khi nhận cuốc tôi thường xuyên gửi tin nhắn, định vị lên nhóm cứu hộ Thủ đô. Các anh, em trong nhóm căn thời gian về hành trình cuốc xe, nếu thấy trễ thời gian mà tôi không phản hồi là mọi người sẽ nhắn tin hoặc gọi điện hỏi thăm ngay. Ngoài ra tôi cũng được mọi người đi trước chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm từ thực tiễn khi ứng xử với những hành khách hay cuốc xe cảm thấy không an toàn”.
Các tài xế có thâm niên chạy xe công nghệ buổi tối cho rằng khi nhận cuốc nên hỏi rõ với khách về điểm đến, nếu khách yêu cầu chở vào khu vực vắng vẻ, đường ngoằn ngèo thì tốt nhất không nên cố nhận cuốc, không chở quá nhiều người để đảm bảo an toàn.
Tấn Tài
" alt="Tài xế xe công nghệ chủ động học cách tự vệ"/>
Tài xế xe công nghệ chủ động học cách tự vệ

Cảnh sắc Hà Giang. Ảnh: Lê Triều Dương.Lê Triều Dương (biệt danh Du Già) là một người ưa xê dịch có tiếng, là người từng khám phá ra những cung đường, vùng đất mới, lạ. Chia sẻ với VietNamNet, anh nói, Hà Giang là vùng đất không chỉ riêng anh, mà rất nhiều người yêu du lịch mê đắm.
‘Tôi đi Hà Giang không biết bao nhiêu lần, không thể đếm xuể. Biệt danh Du Già mà tôi dùng 20 năm nay cũng sinh ra từ tình yêu với Hà Giang’.
Anh nói, Du Già là tên một xã ở Hà Giang và bây giờ cũng là tên một cung đường trên cao nguyên đá. ‘Tôi lấy cái tên Du Già với mong muốn nhiều người biết đến Hà Giang hơn, biết đến những địa danh ít đặt chân đến hơn là những nơi đã nổi tiếng như Mã Pì Lèng ngày ấy. Thế hệ phượt thủ 8x, 9x có một câu nói là ‘Bất đáo Du Già phi phượt thủ’ (tức là: Chưa đi qua Du Già thì chưa thành phượt thủ).
Với tình yêu dành cho Hà Giang và với góc nhìn của một người thích đi, đi nhiều, phượt thủ Du Già cho rằng việc xây dựng một công trình như Panorama trên đèo Mã Pì Lèng, tại chính điểm dừng chân đẹp nhất để ngắm trọn vực Tu Sản và dòng sông Nho Quế, là một sự phản cảm.
‘Chắc chắn nó sẽ gây bức xúc cho người dân địa phương và dân yêu du lịch. Bởi vì công trình ấy không phù hợp với cảnh quan ở đây. Nếu có một Panorama mọc lên thì một thời gian nữa sẽ nở rộ ra hàng chục, hàng trăm Panorama khác’.
Phượt thủ sinh năm 1966 cũng cho rằng, khi cao nguyên đá Đồng Văn đã được UNESCO công nhận là công viên địa chất toàn cầu thì việc xây dựng bừa bãi, gây mất mỹ quan sẽ xâm phạm vào những tiêu chí của UNESCO.
 |
Anh Lê Triều Dương với người dân bản địa. Ảnh: NVCC |
Trước những ý kiến cho rằng, các công trình như Panorama sẽ mang lại tiện ích cho du khách đến với Hà Giang, anh khẳng định ‘đó chỉ là ngụy biện’.
‘Tôi nghĩ là ở đó không cần phải xây dựng gì cả. Nếu cần chỗ ăn nghỉ thì đã có thị trấn Đồng Văn, chỉ cách Mèo Vạc 20km. Nếu muốn ngắm cảnh thì chỉ cần đứng giữa thiên nhiên là đủ, chứ không cần phải có một sàn bê-tông. Vì thế, đưa ra lý do để khách sạn ấy tồn tại chỉ là sự ngụy biện’.
Phượt thủ Du Già chia sẻ, anh từng có cơ hội chiêm ngưỡng nhiều danh thắng có cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ tương đồng với Hà Giang và anh có nhìn thấy bàn tay của con người ở đó nhưng tất cả đều dựa trên sự tôn trọng thiên nhiên.
‘Tôi thấy nhiều nơi ở Thái Lan, Trung Quốc, họ có khai thác nhưng quy hoạch có tầm nhìn lâu dài. Ví dụ như ở Phượng Hoàng Cổ Trấn, Trương Gia Giới của Trung Quốc, những chiếc cầu kính, cầu gỗ hay cầu bê-tông được dựng lên đều rất tôn trọng thiên nhiên. Họ giữ lại từng cái cây xung quanh chứ không chặt phá, đè lên thiên nhiên’.
‘Tôi nghĩ là nếu có khai thác du lịch thì phải có quy hoạch bài bản, kỹ càng và phải có tầm nhìn lâu dài trên tinh thần tôn trọng tự nhiên’.
 |
Anh Lê Triều Dương trên dòng sông Nho Quế. Ảnh: NVCC |
Đồng tình với anh Lê Triều Dương, nhiếp ảnh gia phong cảnh nổi tiếng Hoàng Thế Nhiệm cho rằng, ‘những gì thuộc về tự nhiên hãy trả cho tự nhiên’.
‘Tôi đi các danh thắng được bảo tồn ở nước ngoài thì hầu như du khách chỉ đi bộ vào thôi. Người ta không cho đi xe. Ở Việt Nam cho xe lên đến tận nơi là tốt lắm rồi. Bây giờ còn xây cả một công trình trên đó nữa thì tôi thấy không được’.
Người Việt đi du lịch chỉ quan tâm ăn ngủ
Nhiếp ảnh gia Hoàng Thế Nhiệm – người đã đặt chân tới mảnh đất cao nguyên đá gần 20 năm nay cho rằng, 2 thị trấn Đồng Văn và Mèo Vạc của Hà Giang đã có nhiều thay đổi về mặt dịch vụ để phục vụ nhu cầu khách du lịch và vẫn còn có thể phát triển, mở rộng ra được nữa nếu muốn.
‘Tuy nhiên, tâm lý của người Việt mình là đi đâu cũng thích ở trung tâm, bước xuống xe là phải có ngay nơi ăn, nghỉ, chơi nên các nhà nghỉ, nhà hàng ở Đồng Văn, Mèo Vạc mới chỉ tập trung ở những chỗ trung tâm nhất. Xa một chút là khách chê’.
‘Kiểu đi du lịch ở ta là du lịch lười biếng, du lịch hưởng thụ, chứ không phải đi để thưởng lãm cái đẹp từ thiên nhiên. Tôi cho rằng đó là một thói quen không tốt, nên thay đổi’.
 |
Cung đường Mã Pì Lèng, Hà Giang. Ảnh: Lê Triều Dương |
‘Ở nhiều nơi tôi đi trên thế giới, những khu bảo tồn thiên nhiên không dành cho người lười vận động. Anh phải đi bộ vào. Những người có tình yêu thiên nhiên thực sự, họ sẽ đi bộ vào và trân trọng từng bước chân vô đó, chứ không phải vào ‘check-in’ cái là ra’.
‘Còn ở Việt Nam, tôi đi Sa Pa 30 năm nay nhưng giờ lên có khi còn bị lạc, vì xây dựng nhiều quá, phá vỡ mọi cảnh quan. Đó là một tài sản mà tôi rất tiếc’.
Phát triển du lịch Hà Giang: Người Mông phải là chủ thể
Đề xuất về hướng phát triển du lịch Hà Giang, anh Nhiệm cho biết: ‘Hà Giang đã có Đồng Văn, Mèo Vạc phát triển rồi. Ở đó đã có chỗ chơi, ăn nghỉ, chỉ cách Mã Pì Lèng có gần 20km. Nếu muốn phát triển du lịch thì cứ phát triển ở đó, chứ đừng chạm đến thiên nhiên’.
‘Kể cả cung đường Mã Pì Lèng và các bản làng người Mông dọc theo cung đường đó, quan điểm của tôi là hãy để nguyên. Còn nếu bây giờ lại đổ vào các bản làng, xây khách sạn, nhà nghỉ thì càng nguy hiểm hơn’.
‘Làm thế nào để người dân hưởng lợi từ du lịch là một vấn đề vĩ mô, cần sự quản lý của chính quyền địa phương’.
Theo anh, nếu muốn đời sống người dân khấm khá hơn, thì phải ưu tiên cho sự phát triển của người dân tộc, chứ không phải người Kinh lên đó đầu tư, thu tiền và người Mông chỉ đi làm thuê.
‘Còn làm thế nào để người Mông có thể là chủ thể thì cần sự hướng dẫn, quản lý của chính quyền địa phương’.
‘Họ có thể làm ‘homestay’ theo hướng mộc mạc, đúng cách sinh hoạt của người bản địa, chỉ cần không quá tệ’.
 |
Người dân bản địa ở Hà Giang. Ảnh: Trịnh Thanh Tùng |
 |
Những đứa trẻ người Mông cũng thay đổi sau nhiều năm dân phượt đổ lên Hà Giang. Ảnh: Trịnh Thanh Tùng |
Chia sẻ quan điểm của mình, anh Trịnh Thanh Tùng – một người trẻ 8x mê ‘phượt’ nói, anh ủng hộ việc có một công trình trên Mã Pì Lèng với điều kiện nó phải phù hợp với cảnh quan, môi trường xung quanh. ‘Thực tế là đã có nhiều công trình trước đó xây trên đèo Mã Pì Lèng rồi và nó không liên đới gì tới cảnh quan xung quanh cả’.
‘Với Hà Giang, nếu khai thác quá sâu như Sa Pa thì tôi không thích và địa hình của Hà Giang cũng không đủ rộng để xây dựng như Sapa’.
Anh Tùng kể, Hà Giang bây giờ và cách đây 8 năm – khi anh đi lần đầu tiên – đã có sự thay đổi đáng kể. ‘Lần đầu tiên tới Hà Giang, tôi bị ấn tượng bởi sự hoang vắng, cô tịch, cảm giác rất ngút ngàn và thấy mình bé nhỏ, thư thái trong không gian ấy’.
‘Khi Hà Giang chưa đông đúc như bây giờ, trẻ con rất cởi mở, dễ thương. Còn bây giờ, khi du khách vừa dừng chân, trẻ con ở đâu ào tới xin kẹo. Tôi không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng’.

Hiếu Orion khỏa thân trên Mã Pì Lèng: Tôi biết mình sai, chấp nhận chịu phạt
‘Những ai nghĩ rằng đó là cách làm truyền thông của tôi thì họ không hiểu về tôi' - Hiếu Orion chia sẻ.
" alt="Du lịch hài hòa với thiên nhiên là những gì người yêu Hà Giang say mê"/>
Du lịch hài hòa với thiên nhiên là những gì người yêu Hà Giang say mê
‘Từ bé mọi người hay nhầm con là người Trung Quốc nhưng con cảm giác mình không thuộc về nơi đó. Con hỏi bố mẹ nuôi về gốc gác bản thân. Thật bất ngờ khi họ tiết lộ, đã xin con ở Việt Nam. Con tự hào vì điều đó. Giờ đây, con đang đặt chân lên quê hương mình, bắt đầu hành trình tìm mẹ. Mẹ đợi con nhé...'.Những dòng tâm sự Lauren Hồng Herremans viết cho người mẹ ruột khiến bao người xúc động. 23 năm trước, cô bị bỏ rơi sau khi chào đời.
 |
Lauren Hồng Herremans khi mới chào đời và tờ giấy khai sinh mang tên Đinh Thị Hồng. |
Bước ngoặt cuộc đời
Khoảng 20 giờ ngày 14/1 năm 1996, một sản phụ trẻ tên Đinh Thị Phúc (SN 1976) đến bệnh viện đa khoa Gia Lâm (Nho Quan, Ninh Bình) sinh con một mình. Các bác sĩ trực lúc ấy là Trần Thuật và Trần Thị Hưng.
Theo thông tin cung cấp, cô Phúc (giờ khoảng 43 tuổi) có địa chỉ ở xóm Lội, xã Lạc Văn (Nho Quan, Ninh Bình). 1 ngày sau khi sinh, người mẹ này đã để lại con rồi biến mất.
Người phụ trách phòng khám đã cử người về địa chỉ trên xác minh nhưng không có kết quả. Đứa trẻ được các nhân viên y tế đặt cho cái tên Đinh Thị Hồng và chuyển đến bệnh viện Đồng Giao (Tam Điệp, Ninh Bình).
3 tháng sau, một cặp vợ chồng người Bỉ hiếm muộn con cái đã nhận nuôi Hồng. Cô bé được đưa sang nước ngoài với cái tên mới: Lauren Hồng Herremans.
 |
Lauren Hồng Herremans có cuộc sống hạnh phúc sau khi sang Bỉ làm con nuôi. |
‘Trước khi nhận nuôi tôi, bố mẹ nuôi đã nhiều lần cố gắng có con nhưng vô vọng. Lần nào, mẹ nuôi có thai cũng bị sảy. Cuối cùng, họ quyết định nhận con nuôi.
Bố nuôi đã một mình đến Việt Nam làm thủ tục đón tôi sang Bỉ. 4 tháng sau, điều kỳ diệu đã đến. Mẹ nuôi mang thai và sinh được một người con trai. Dẫu vậy, họ vẫn dành cho tôi tình yêu thương tuyệt đối. Mỗi tối đi ngủ, mẹ nuôi ôm tôi vào lòng vào nói: ‘Con là món quà của tạo hóa’’.
Lauren Hồng chia sẻ, cô chưa bao giờ nhận ra mình là con nuôi. Bố nuôi của Lauren làm trong ngân hàng còn mẹ làm luật sư.
Ở đất nước xa lạ cùng những con người khác màu da, khác dòng máu nhưng cô có cuộc sống viên mãn. Cô được học múa balê suốt 10 năm, học vẽ và các môn năng khiếu theo sở thích. Mỗi ngày trôi qua, với cô đều là giây phút đáng nhớ.
Một ngày, các bạn hỏi cô có phải người Trung Quốc không? Cô bối rối, không biết trả lời ra sao. Mang trăn trở hỏi bố mẹ nuôi, Lauren Hồng mới biết mình là người Việt Nam. Họ nói những người mang cô đến thế gian này không thể chăm sóc cô. Lauren còn nghĩ, có thể bố mẹ ruột đã qua đời.
‘Nhiều lần tôi nhìn lên bầu trời xanh, tưởng tượng bố mẹ đang ở trên đó và viết thư gửi bố mẹ ruột bằng bút chì, đặt chúng vào phong bì. Hy vọng bố mẹ ở thiên đường sẽ nghe được lời tôi nói’, quệt nước mắt cô gái Bỉ kể tiếp.
Đau đáu tìm lại máu mủ
Lauren Hồng bộc bạch, năm 14 tuổi, trong giờ học về tôn giáo, giáo viên đã yêu cầu các học sinh viết ra những đặc điểm về ngoại hình, năng khiếu… mà họ được thừa hưởng từ bố mẹ. Trong khi các bạn cắm cúi viết, những dòng chữ dần lấp đầy trang giấy trắng, đầu óc cô vẫn trống rỗng.
 |
Cô gái Bỉ gốc Việt có năng khiếu về hội họa và âm nhạc. Cô cho rằng, đó là những đặc điểm cô thừa hưởng từ đấng sinh thành. |
‘Tôi tự hỏi: ‘Rút cuộc, bố mẹ đẻ là người ra sao? Tôi giống họ những điểm gì? Tôi bật khóc. Đó là khoảnh khắc thôi thúc tôi đi tìm mẹ'.
'Tôi là người sáng tạo, thích vẽ, thích ca hát, cảm thụ âm nhạc tốt. Có thể những đặc điểm đó tôi được thừa hưởng từ bố mẹ đẻ’, Lauren Hồng chia sẻ thêm.
Lauren thừa nhận, cô chưa bao giờ thấy thoải mái khi nhắc đến việc mình được nhận nuôi với bố mẹ người Bỉ.
‘Tôi sợ bố mẹ nuôi phải suy nghĩ. Tôi không muốn họ buồn phiền vì bất cứ điều gì. Họ đã cho tôi rất nhiều thứ, tình cảm, vật chất và không có gì đền đáp nổi. Nhưng bấy nhiêu đó cũng khó khỏa lấp được khoảng trống về mẹ ruột trong tâm hồn tôi’, Lauren Hồng ngập ngừng nói.
Sau 23 năm, đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi năm nào đã trở thành cô gái xinh đẹp, tốt nghiệp đại học Odisee Brussels (ở Bỉ) chuyên ngành sư phạm tiểu học và hiện tại đang học lên thạc sĩ chuyên ngành tâm lý học.
‘Tôi biết ở các nước châu Á, việc có con khi chưa kết hôn vẫn bị lên án. Mẹ ruột tôi thật dũng cảm khi vượt qua miệng lưỡi thế gian, mang thai tôi 9 tháng, sinh tôi ra đời.
Chắc hẳn bà rất đau khổ khi rời bỏ tôi. Lựa chọn đó rất khó khăn nhưng có lẽ là lựa chọn tốt nhất dành cho tôi, mang đến cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi có rất nhiều câu hỏi, chỉ mẹ mới có thể trả lời. Mẹ đã mang thai tôi khó khăn ra sao? Mỗi năm đến ngày sinh nhật, liệu mẹ có nhớ đến tôi - đứa con gái bà bỏ lại bệnh viên năm xưa không?
Cuộc sống của mẹ bây giờ thế nào? Tôi có anh chị em ruột thịt không? Nếu có cơ hội, mẹ sẽ cân nhắc việc gặp lại tôi chứ? Chồng của mẹ có biết gì về tôi không?’, Lauren tâm sự.
 |
Bố nuôi làm thủ tục đón Lauren sang Bỉ. |
Nhờ một vài người quen biết qua mạng xã hội Facebook, Lauren Hồng liên hệ được với bác sĩ Trần Thị Hưng - người có mặt thời khắc cô ra đời. Tuy nhiên, thời gian quá lâu, bà Hưng không nhớ được gì nhiều.
‘Bác sĩ Hưng suy đoán, ngày đó mẹ tôi là sinh viên và chưa kết hôn. Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng. Tôi hi vọng qua các kênh thông tin, mẹ đẻ sẽ nhận ra tôi. Tôi không trách giận gì mẹ mà luôn mong đợi ngày gặp lại bà.
Có thể bà e ngại chồng hiện tại và các con biết đến sự tồn tại của tôi nhưng trái tim tôi mách bảo, một ngày bà sẽ xuất hiện, ôm tôi vào lòng. Tình mẫu tử là sợi dây thiêng liêng, dù tôi có đi đâu, sợi dây đó vẫn kết nối với mẹ. Tôi tin là vậy.
Việc tìm lại gia đình thực sự có ý nghĩa lớn với tôi. Đó là mảng ký ức tôi đã đánh mất. Nếu không tìm được, tôi sẽ day dứt đến hết cuộc đời’.
Lauren cho biết, cô đang ở Việt Nam, sắp tới cô sẽ đến Ninh Bình, bắt đầu hành trình tìm mẹ của mình.
'Tôi sinh vào ngày 14/1/ 1996 tại bệnh viện đa khoa Gia Lâm (Nho Quan, Ninh Bình). Vài ngày sau bệnh viện chuyển tôi về bệnh viện Đồng Giao (Tam Điệp, Ninh Bình) với cái tên Đinh Thị Hồng. 3 tháng tuổi tôi được gia đình luật sư người Bỉ nhận nuôi. Tôi muốn tìm lại mẹ ruột của mình. Nếu có bất cứ thông tin gì, vui lòng liên hệ theo email: Lau.herremans@gmail.com hoặc facebook: Lauren Herremans. Xin chân thành cảm ơn'." alt="23 năm bị bỏ rơi ở bệnh viện, cô giáo Bỉ khao khát tìm lại mẹ Việt"/>
23 năm bị bỏ rơi ở bệnh viện, cô giáo Bỉ khao khát tìm lại mẹ Việt