Cách đây một năm, Wang Fuman, bây giờ đã 9 tuổi, bỗng dưng trở nên nổi tiếng sau khi giáo viên của cậu đăng bức ảnh tóc cậu đã đóng băng trên đường từ nhà tới trường.
Kiểu tóc độc nhất vô nhị của Wang là kết quả của việc đi bộ 4,5km đường núi trong vòng hơn 1 giờ đồng hồ để tới trường học trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt – âm 9 độ C.
Nhưng kể từ đó, cuộc sống của cậu đã bớt khó khăn hơn rất nhiều.
Hiện tại, Wang và gia đình đang sống trong một căn nhà mới 2 tầng ở làng Zhuanshanbao.
Quan trọng hơn, căn nhà nằm cạnh một con đường trải nhựa và chỉ mất 10 phút để đi tới trường.
![]() |
Bức ảnh tóc đóng băng của cậu bé nghèo làm 'dậy sóng' dư luận Trung Quốc |
“Cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều” – bố cậu bé, anh Wang Gangkui chia sẻ. “So với túp lều bằng đất và con đường lầy lội mà chúng tôi từng sống, bây giờ căn nhà đã đủ sức chống chọi với mưa gió”.
Anh Wang hiện đang làm việc cho một công trường xây dựng ở Côn Minh, Vân Nam và kiếm được khoảng 29 USD mỗi ngày – một mức thu nhập khá cao so với mặt bằng sống ở đây.
Ông bố này cho biết Tết năm nay đã có đủ tiền mua một con lợn nặng hơn 100kg để cả nhà ăn Tết.
Mặc dù cuộc sống thay đổi sau khi nhận được rất nhiều quà cáp, liên tục được báo chí phỏng vấn và được mời tới thăm ngôi trường mơ ước, Wang vẫn là một đứa trẻ chăm chỉ và ít nói.
“Em vẫn nằm trong tốp 3 học sinh xuất sắc nhất môn Toán và tốp 5 tổng thể” – hiệu phó Trường Tiểu học Zhuanshanbao cho hay. “Wang cũng cư xử tốt với những học sinh khác”.
Dù điều kiện sống đã tốt hơn nhưng Wang vẫn chưa từ bỏ ước mơ trở thành một cảnh sát để có thể “bắt người xấu” giống như cách đây một năm cậu bé đã từng chia sẻ.
Câu chuyện của Wang một lần nữa đặt ra vấn đề đói nghèo ở vùng nông thôn Trung Quốc. Ngôi trường của cậu cũng nhận được rất nhiều đồ từ thiện từ khắp mọi miền đất nước, gồm tiền mặt, thiết bị thể thao, quần áo, máy sưởi.
![]() |
Cậu bé Wang đã có nhà mới, cách trường chỉ 10 phút đi bộ |
![]() |
Còn các bạn cũng có trường mới đẹp hơn, tiện nghi hơn |
Với số tiền nhận được, các lãnh đạo nhà trường đã sửa sang, mua sắm nhiều công trình mới như phòng nghệ thuật, phòng vi tính, phòng thí nghiệm. Căng-tin cũng được cải tạo, ký túc xá được xây dựng để những học sinh nhà xa có thể ở lại trong điều kiện thời tiết xấu.
“Chăn màn rất dày và hoàn toàn miễn phí” – hiệu phó nhà trường cho hay. Ông cho biết, thậm chí nhiều phụ huynh còn đề nghị cho con ở lại cả cuối tuần.
“Mọi sự chú ý của cộng đồng đã khiến học sinh của chúng tôi cảm thấy sự tuyệt vời của thế giới này và tư duy của các em đã thay đổi rất nhiều”.
“Những hạt giống ước mơ đã được gieo mầm và các em rất hi vọng về tương lai”.
Nguyễn Thảo (Theo SCMP)
Hằng ngày, Mukhlis Abdul Kholik đến trường với chiếc balo trên lưng, nhưng thay vì đi bằng chân như những đứa trẻ khác, Holik đi bằng đôi tay lót chiếc dép để chống bỏng đường.
" alt=""/>Cậu bé 'tóc đóng băng' đổi đời nhờ bức ảnh dậy sóngTuy nhiên, một vùng ngoại ô ở bang California còn "chơi trội" hơn thế, khi tạo ra một cộng đồng dân cư dành riêng cho các phi công và những người đam mê ngành hàng không. Tại đây, việc lái máy bay đi làm cũng… bình thường như lái ôtô.
![]() |
Khu dân cư Cameron Airpark, nơi garage ôtô được dùng để đỗ máy bay. Ảnh: Daniel Kurywchak |
Đó là Cameron Airpark, khu đất nằm sát sân bay Cameron Park thuộc thành phố Sacramento. Được thành lập năm 1963, cùng thời điểm khánh thành sân bay, khu dân cư này hiện có khoảng 124 ngôi nhà và còn khoảng 20 lô đất trống. Các đoạn đường tại đây được nới rộng lên tới khoảng 30m, để các hộ dân có thể lái máy bay từ sân bay Cameron Park về thẳng nhà.
Trả lời phỏng vấn của trang tin Insider, Kevin Cooksy, quản lý khu dân cư, cho biết đường sá tại đây thậm chí còn rộng hơn cả đường băng tại sân bay, để cả máy bay và ôtô có thể đi ngược chiều nhau một cách an an toàn. Ngoài ra, các biển báo và hòm thư tại đây đều có chiều cao thấp hơn 1 mét để tranh bị cánh máy bay va quệt phải.
Từ vùng Bay Arena, phi công bán thời gian Burl Skaggs quyết định chuyển đến Cameron Airpark vào năm 2003, do nhận thấy chi phí sinh hoạt ở đây rẻ hơn và cũng là nơi thoải mái hơn để đỗ chiếc máy bay của mình.
![]() |
Đường chính tại khu dân cư Cameron Airpark còn rộng hơn cả đường băng sân bay Cameron Park. Ảnh: Sân bay Cameron Park |
Suốt 7 năm làm việc cho đến lúc nghỉ hưu, Burl thường xuyên di chuyển bằng máy bay đến công ty của mình ở tận thành phố Palo Alto. Ông cho biết thay vì phải mất từ 2 tiếng rưỡi đến 3 tiếng lái xe như trước kia, giờ đây ông chỉ cần ngồi máy bay từ 35 tới 40 phút là có thể đến nơi.
Kevin Cooksy cũng chuyển đến Cameron Airpark từ Bay Arena. Anh chia sẻ việc tiết kiệm hàng tiếng đồng hồ đi làm và có thể dành thời gian sinh sống tại vùng núi Sierra Nevada đã thu hút anh đến với khu vực này.
"Ở các sân bay thông thường, bạn phải đợi hàng tiếng để làm các thủ tục và kiểm tra an ninh. Còn ở đây, bạn chỉ cần mở garage, khởi động máy bay và lái nó xuống đường là đã có thể cất cánh", Daniel Kurywchak, người đã sinh sống tại Cameron Airpark được 5 năm, cho hay.
Dù vậy, Daniel cũng lưu ý rằng việc mua nhà ở đây là rất khó khăn: "Khi có căn nhà nào đó được rao bán, bạn phải mua ngay vì số lượng nhà rất ít. Chỉ còn một căn nhà duy nhất tại đây được rao bán trên mạng với giá khoảng 1,5 triệu USD.”
![]() |
Thay vì ôtô, nhiều cư dân tại Cameron Airpark lái luôn máy bay đi làm. Ảnh: Sân bay Cameron Park |
Dù không phải cộng đồng duy nhất trên thế giới được hình thành xung quanh một sân bay, song nhiều người dân tại Cameron Airpark đều tin rằng khu dân cư này có những ý nghĩa rất đặc biệt.
“Khu vực này rất độc đáo, nó mang dáng dấp của một vùng ngoại ô chứ không phải một khu dân cư nào đó được hình thành tự phát xung quanh một đường băng sân bay”, Burl Skaggs chia sẻ.
Và đương nhiên, do phần lớn người dân ở Cameron Airpark đều có chung nghề nghiệp hoặc sở thích về hàng không và máy bay, nên các sự kiện cộng đồng tại đây cũng phần lớn mang những chủ đề tương tự. “Bạn có thể thấy phần lớn người tham dự đều là những phi công già từ thời chiến hay những chàng trai mới vào nghề, và tôi dám cá rằng mọi người sẽ chỉ chiêm ngưỡng những chiếc máy bay đang cất hoặc hạ cánh và bàn tán về nó”, Daniel Kurywchak tiết lộ.
Còn theo Julie Clark, một phi công trình diễn vừa nghỉ hưu và cũng là một trong những nữ phi công thương mại đầu tiên của Mỹ, có một sự gắn bó đặc biệt giữa các cư dân tại Cameron Airpark. “Hàng xóm của tôi còn biết về tôi nhiều hơn cả những gì tôi biết về chính mình”, bà Julie chia sẻ.
![]() |
Các sự kiện cộng đồng tại Cameron Airpark đều tấp nập máy bay và những người đam mê hàng không. Ảnh: Daniel Kurywchak |
Tuy nhiên, không phải cư dân nào ở Cameron Airpark cũng sở hữu máy bay hay riêng có chung niềm đam mê với bầu trời.
Ông Burl ước tính, gần 50% người sinh sống tại đây chỉ là những người thích sưu tập xe hơi, bị thu hút bởi những căn garage đồ sộ. Và vì không phải dân hàng không, họ đôi khi còn phàn nàn về tiếng ồn của máy bay hay không muốn đóng góp vào việc bảo trì các tuyến đường chung.
Dù vậy, mọi người dân ở Cameron Airpark đều nỗ lực sống hòa thuận với nhau, và tuân thủ các quy tắc về tiếng ồn và giờ giới nghiêm.
Việt Anh
Vorkuta từng là một trong những thị trấn giàu có của Liên Xô, được phát triển để phục vụ ngành công nghiệp khai thác khoáng sản.
" alt=""/>Khu dân cư Mỹ nơi mọi người lái máy bay thay ô tô đi làm